Lần đầu tiên Song Kỳ được tham dự buổi lễ Tri Ân thầy cô, anh vừa thích thú lại vừa mong ngóng muốn xem thử sẽ có gì trong đó. Khi thầy hiệu trưởng lên phát biểu, đám học sinh chẳng đứa nào nghe bởi năm nào cũng có mấy câu y vậy, nhưng anh lại nghe không sót từ nào. Anh vui sướng và có chút cảm động khi thầy cô nhắc lại những hoạt động trong năm qua. Lại ngưỡng mộ những học sinh có thành tích xuất xắc, những thầy cô giỏi trong hoạt động giảng dạy.
Đối với anh đây là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng được nghe và thấy buổi lễ như vầy. Bởi vậy nghe cho kỹ nhìn cho rõ để nhớ, sau này có thể sẽ không còn tiếc nuối nữa.
Tay cầm phần quà nhỏ, là tự tay anh chuẩn bị muốn tặng cho cô giáo chủ nhiệm lớp. Cô Nhã đứng ở chỗ ngồi của ban giám hiệu, được rất nhiều học sinh đại diện lớp đến tặng. Cô giáo trẻ cười vui sướng, tay cầm hoa, tay ôm quà nhiều không kể siết. Chợt, cô nhìn về phía anh, Song Kỳ bối rối đứng thừ ra đó không biết nên đến hay thôi.
Cô Vy Nhã cảm ơn mấy đứa học sinh láu cá của mình rồi tạm biệt tụi nó, khi cả đám đi hết rồi cô mới cầm hoa và quà của mình đi về phía Song Kỳ.
Hai người nhìn nhau, có hơi ngại ngùng, Song Kỳ e dè đưa món quà của mình cho cô, nho nhỏ nói: "Của anh, cám ơn em."
"Em ơn anh." Vy Nhã cầm lấy vuốt ve có chút cảm động.
Nhìn Song Kỳ, anh vẫn cười ngây ngốc như đứa trẻ, gương mặt non nớt khó mà đoán được số tuổi chính xác của anh. Cô mở món quà ra, một cái vòng tay bằng vàng được làm thủ công rất tinh tế rất đẹp. Vy Nhã tự nhiên bật cười, Song Kỳ lúng túng giải thích:
"Anh không biết nên tặng gì. Em không thích sao?"
Vy Nhã lau vội giọt nước mắt trên khóe mi, cô lắc đầu: "Không phải, lần đầu tiên em thấy học sinh tặng giáo viên vàng. Anh không tặng mấy thầy cô khác như vậy chứ."
Song Kỳ ngại lắm, anh lắc đầu: "Anh chỉ chuẩn bị quà cho em thôi. Nhờ em mà anh mới được đến đây học. Anh rất vui, cảm ơn em."
Vy Nhã cười dịu dàng, vỗ vai anh: "Em biết anh muốn đến trường nên gợi ý cho anh ta thôi, không ngờ anh ta chịu thật. À, anh ta vẫn chưa về à?"
Anh lắc đầu: "Chưa, anh ấy có việc đột xuất nên chưa về được."
"Em tưởng anh ta về mấy bữa rồi. Mà thôi, không về anh còn thoải mái hơn. Tối nay qua nhà em ăn cơm không? Thằng Bí nói nhớ anh hoài đó, mè nheo ồn muốn chết." Cô giáo Nhã càm ràm việc thằng con trai tối ngày đòi này đòi nọ, đã thế ba nó còn chiều, cứ muốn gì là mua cái đó, lâu dần hư muốn chết đánh cũng không nghe.
Song Kỳ chỉ biết cười lắc đầu.
Trưa đến, anh cũng nên về nhà rồi.
Nào ngờ, khi xe mở cửa một mùi hương quen thuộc xông thẳng vào mũi anh. Song Kỳ như bị đánh thức bởi cơn mơ màng mộng mị. Pheromone trà đắng chát khiến anh ngây ngất, khóe mắt cay xè nhìn người đàn ông đang mỉm cười với mình. Alpha gian tay, anh ngay lập tức sà vào lòng nức nở.
Bàn tay lớn vuốt ve mái tóc mềm của anh, Alpha hôn lên mái tóc mềm của Omega bé nhỏ, giọng nói ấm như tiếng đàn trầm vang lên: "Bé yêu nay ngoan không nè."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]
HumorKỳ Nghiêm và Nam Khánh quen biết nhau từ cái thời mới chập chững bước vào lớp 6, hai đứa từng tranh đua thi cử, từng ngồi ở góc sân trường để chí chóe nạnh họe nhau. Ai nhìn vào cũng tưởng hai đứa cả đời không thể đi chung đường được, ngờ đâu vào nă...