Chương 6: Bạn ƠI Cứu Tui

16 3 0
                                    

Sen hồng nở rộ, cánh hoa rũ xuống mềm mại như nhung lụa, hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng thanh khiết như một buổi sáng đẹp trời tại vùng đất mùa xanh. Tiếng bước chân của bệnh nhân chầm chậm, tiếng mấy chị y tá gọi nhau ồn ào. Gió mùa hạ đã thổi về, chúng mang theo cái mùi thơm của nắng, mùi khói bụi mịt mờ, mùi của những nét bút viết vội trên từng trang giấy thi cuối kỳ.

Nam Khánh cầm quyển sách lanh quanh phòng mình, chân vẫn vẫn què quặc bó thạch cao nhưng vẫn chưa được mẹ thả cho đi học. Thi cuối kỳ thì sắp tới rồi, bài vở vẫn đầy đủ nhưng Nam Khánh vẫn muốn tới lớp xem thử coi lớp mình nó loạn cở nào rồi.

Chuyện hay mà không được đi hóng, đau khổ quá đi mà.

"Khánh ơi, trưa nhớ ăn cơm rồi uống thuốc. Nhớ đóng cửa cẩn thận biết chưa?" Mẹ cậu gầm lên như chú hổ cái bé nhỏ đang bảo vệ con.

Vì chuyện thằng Tuấn đang được ba nó cố gắng ép xuống, ba của Kỳ Nghiêm và Thế Trường tuy có lên tiếng quan tâm nhưng người khởi kiện là cậu, họ không thể thẳng tay mà đánh người ta được. Luật sư khuyên ba mẹ cậu nên đi tìm những gia đình có con là nạn nhân của thằng Tuấn để cùng đứng ra khởi kiện để được mức án cao nhất, vậy nên giờ hai người họ phải đi gặp những người kia để thống nhất ý kiến.

Đúng là con nhà giàu, muốn nhai đầu cũng tốn công lắm chứ bộ.

Ăn cơm xong lại ngồi làm bài tập, tối qua Kỳ Nghiêm có gửi cho cậu mấy file bài tập siêu siêu khó của mấy đứa thi học sinh giỏi cấp Quốc gia. Hắn còn nhe nanh hăm he với cậu rằng mỗi đề hắn mất hơn ba tiếng để làm, cậu mà làm chắc mất phải một ngày.

Hừm, khinh người quá đáng.

Cậu làm một đề mất có 12 tiếng thôi.

Má nó chứ, bài quỷ yêu gì mà khó muốn chết.

Là một học sinh giỏi toàn diện 10 năm liền, Nam Khánh không thể chịu thua với mấy cái bộ đề đáng ghét này được.

"Mở cửa."

"Mẹ nó, thằng nào tên Khánh đâu ra mở cửa. Mở cửa."

"Mở cửa."

Trước cửa nhà cậu từ khi nào có mấy thằng giang hồ tay xăm hình đầu cạo trọc hùng hổ cầm mã tấu đi tới. Hung khí trên người tám kẻ đó tỏa ra khắp nơi, mùi hôi thối mù mịt làm người ta run cầm cập khi thấy. Mấy người hàng xóm trong hẽm giờ này cũng toàn là người già, họ đứng trong cổng hoảng sợ nhìn ra, dường như họ không biết tại sao nhà cô giáo lại bị đám du côn phá dữ vậy.

Đám giang hồ kia có sợ gì đâu, tụi nó la lối om xòm rồi bắt đầu đập phá. Mới đầu tụi nó đập chậu hoa trước cửa nhà cậu rồi bắt đầu leo hàng rào vào sân nhà. Thằng cha to con lớn xác, chắc là Alpha, gã ta dùng thân to như chú voi con của mình đâm xầm vào cổng nhà cậu, cái cổng vững chắc bị núi thịt tấn công cũng buồn bã lìa đời.

"Má nó, cái nhà nhỏ xíu bày đặt sài cái cổng cho cứng như sắc." Một thằng đầu xăm hình rồng trên đầu đá chậu hoa mắng.

"Giờ bắt thằng nhóc ra là được chứ gì." Thằng khác nói.

"Lẹ lên, coi chừng nó báo công an là xong đời."

Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ