Hội sách đông đến mức khủng hoảng, không biết là do mới được nhận lương hay do đã qua kỳ thi học kỳ mà người ta đổ dồn về đây quá trời quá đất. Không chỉ có giới trẻ hay thanh thiếu niên, mấy cô chú lớn tuổi cũng tìm đến mua vài ba chục quyển sách nhằm thỏa niềm đam mê.
Trời nắng, gió quạt bật hết công xuất vẫn không cứu rỗi được cái ngột ngạt này.
Ba người mua nhanh rút gọn trốn lẹ qua quán cà phê kế bên để hóng gió máy lạnh. Nam Khánh nhìn hàng chục người đứng xếp hàng thì phát hoảng. Cậu nghi ngờ hội sách là cả vỏ thôi chứ thật tế là hội họp của tổ chức áo đen nào đó chứ bình thường làm gì mà đông tới vậy được.
Khác với vẻ khó hiểu của cậu, Song Kỳ vẫn mê say với mấy quyển sách mình mới sắm được. Lật vài trang đầu ra, những dòng chữ nước ngoài lọt vào mắt làm anh thích thú, miệng cười tủm tỉm anh vui vẻ trả lời: "Vui mà, lần đầu tiên anh đến đây. Quá trời quá đất sách."
Nam Khánh lại nhìn qua anh, ngó vào quyển sách trên tay anh rồi thấy chóng mặt nhức đầu. Tiếng Đức, cái thứ tiếng mà cậu dù có khạc cỡ nào cũng chẳng ra được dù một câu. Hồi xưa cũng ngựa ngựa đi học, mới nhập môn học vỡ lòng đã choáng váng, cuối cùng chạy mất tiêu sau ba buổi học.
Người đầu tiên có khả năng thần kỳ học được nhiều thứ tiếng, Song Kỳ như idol trong mắt cậu, là thiên tài ẩn mình trong vườn hoa rộng bạt ngàn. Cậu nhít lại gần anh, thầm thì hỏi: "Anh Kỳ, em hỏi cái nha. Động lực nào khiến anh học được nhiều thứ tiếng vậy? Anh muốn đi du lịch hay chỉ đơn giản là muốn đọc nhiều loại sách thôi?"
Câu hỏi có vẻ như khó trả lời, người ta chắc mất phải vài giây để suy nghĩ nhưng Song Kỳ như chớp đáp: "Không, tại ngoài việc học mấy cái ngôn ngữ đó, anh chẳng biết làm gì hết."
Có lẽ do quen lâu dần thân thiết nên anh có hơi muốn tâm sự chút nổi lòng. Gấp quyển sách trên tay lại, nhìn cậu mỉm cười có chút chua xót: "Anh từ nhỏ đã không biết mình sẽ làm gì, nói thẳng ra là gia đình chẳng muốn anh làm cái gì cả. Mọi thứ đều có người sắp xếp sẵn, ăn cái gì, sẽ làm gì, nhỏ phải làm sao, lớn lên phải như thế nào đều được người khác quyết định. Anh không được đến trường, không được ra ngoài dù là dạo ngoài vườn thôi cũng phải có người lớn mới được phép đi. Nói sợ em không tin chứ tới tận 10 tuổi anh mới được xem TV, điện thoại hoàn toàn bị cấm cho đến khi trưởng thành."
Anh chưa từng có tự do.
Nam Khánh đã từng nghe Song Kỳ thở dài than thở, đó là vào một buổi chiều khi cậu hỏi tại sao lúc nào anh cũng có vệ sĩ hoặc Kỳ Nghiêm kè kè bên mình.
Lúc ấy anh chỉ im lặng bất lực.
Nhìn người con trai mong manh trước mặt, cậu thật sự không biết anh đã phải trải qua cuộc sống cô độc, bất lực, bị kiểm hãm mọi thứ như thế nào.
Bất lực rồi bỏ cuộc, anh đã chấp nhận rồi.
Song Kỳ vuốt ve quyển sách mỏng: "Khi còn nhỏ cô bảo mẫu đem cho anh rất nhiều sách, truyện. Anh thích lắm, nó nói về thế giới, về tự do, về tình bạn. Nhưng bác anh phát hiện ra, sau đó mắng cô bảo mẫu rất nhiều. Bác sợ anh sẽ mong muốn tự do giống như nhân vật chính. Em biết đó, sức khỏe anh không tốt, không làm nhân vật chính được. Từ đó, sách sẽ phải được duyệt qua, cái anh được đọc là thành quả của mấy trợ lý của bác đọc rồi đánh giá. Sau này anh biết, anh liền tìm cách học thêm vài thứ tiếng nữa. Không phải ai cũng có khả năng biết nhiều tiếng nước ngoài, sách của anh đọc đa dạng thể loại hơn, thú vị hơn rất nhiều."

BẠN ĐANG ĐỌC
Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]
HumorKỳ Nghiêm và Nam Khánh quen biết nhau từ cái thời mới chập chững bước vào lớp 6, hai đứa từng tranh đua thi cử, từng ngồi ở góc sân trường để chí chóe nạnh họe nhau. Ai nhìn vào cũng tưởng hai đứa cả đời không thể đi chung đường được, ngờ đâu vào nă...