Dạo gần đây không biết Kỳ Nghiêm ăn trúng cái gì hay bị gì kích thích là cứ đu theo cậu rủ rê về nhà hắn ăn cơm. Mới đầu cậu còn quạu quọ, cảm thấy tự nhiên tới nhà người ta ăn cơm ra mắt thấy quái chết mồ. Nhưng cái thằng này bình thường thở ra toàn mấy câu chướng tai gai mắt vậy mà dụ dỗ người ta ghê lắm. Hết nói ba mẹ mong chờ, rồi cái gì mà tới ăn cho biết mặt chứng tỏ tình yêu này nọ. Về nhà ăn để hắn dẫn đi tham quan, nào cây nào cỏ, có mấy phòng sách to ơi là to, còn có mấy bức tranh cổ được mấy viện bảo tàng dòm ngó.
Nghe mà mệt.
Nhưng mà nghe một lần hai lần, nghe riếc thấy cũng có lý.
Yêu nhau mà, ai chẳng muốn gia đình hai bên biết tới. Với lại nhà của Kỳ Nghiêm luôn là cái gì đó khiến cậu rất hứng thú. Cậu muốn xem nhà hắn thế nào, ba mẹ ra sao, rồi ti tỉ các thứ có vẻ hấp dẫn khác.
Chấm một điểm xanh vào bức tranh trên bàn, quán cà phê đông người nhưng không náo nhiệt. Tiếng nhạc trẻ vang lên bên tai du dương ru người ta vào cõi mộng, tiếng ai đó thầm thì cười đùa xa xa, tiếng bước chân rời đi vội vã.
Yên Thạch để quyển tiểu thuyết xuống bàn, cậu ta thở dài nói: "Tao nói mày nghe, cái vụ về nhà bạn trai ra mắt đồ á, cẩn thận chút tốt hơn. Mình còn nhỏ, với lại mình cũng có giá nên đâu phải muốn đưa về là đưa. Muốn thì nó phải tới nhà mày trước, ra mắt ra ba mẹ mày, nói chuyện thẳng thắn là hai đứa đang quen nhau, sau đó nó phải xin phép cho mày về nhà ăn cơm gặp mặt ba mẹ nó. Mình có giá lên, đâu phải muốn đưa về là đưa, người ta đánh giá chết."
Cậu buông cọ vẽ, cau mày: "Khó vậy? Không phải tụi bây nói là ba mẹ nó tuy khó mà dễ hả?"
"Dễ thì thế nào? Người ta chung quy hiện tại vẫn chỉ là người dưng, mình với người ta đã có liên quan gì đâu. Ai cũng vậy hết, cái ấn tượng đầu tiên là cái rất quan trọng. Ví dụ như mày nghe nó là về ăn cơm, thì cũng được thôi, ba mẹ nó cũng vui vẻ đón tiếp mày. Sau đó ấn tượng của họ là mày là đứa dễ tính, chẳng cần để ý quá nhiều, nói thẳng ra người ta không quá coi trọng mày. Nhưng nếu thằng con của họ phải qua nhà mày xin phép rồi mới đưa mày về, thì nó lại khác. Mày nghe cũng biết hai kiểu nó khác nhau như thế nào rồi tao chả cần giải thích đâu hen."
Cậu nghe mà thấy mệt, mấy cái này cậu từng đọc được trên mạng, người ta hay cãi nhau về việc có nên về ra mắt gia đình người yêu hay không. Nói thật, cậu cũng không để ý lắm, quan trọng mình sống ra sao, có tử tế với nhà người kia không chứ dăm ba cái ra mắt quan tâm làm gì. Với lại, phải tìm hiểu gia đình nhà họ mới xác định có lâu dài hay không. Lỡ mất công yêu đương mấy năm cuối cùng phát hiện nhà bên kia hãm cành cạch thì chạy đâu có kịp.
Nhìn thằng bạn có vẻ sỏi đời, cậu cười hỏi: "Rồi mày với cái người kia? Mày có về nhà anh ta bao giờ chưa?"
Yên Thạch nhún vai thản nhiên đáp: "Rồi, tao với ảnh quen từ nhỏ nên gặp mặt ba mẹ là điều đương nhiên. Nhưng mỗi lần tao tới nhà ảnh là ảnh phải qua xin ba mẹ tao trước, cho thì tao mới đi, không thì miễn. Ông nội tao nói, mình dễ với họ thì sau này về nhà thiệt cho mình. Với lại, mình còn nhỏ nên cái gì cũng phải nói cho ba mẹ nghe, lớn rồi tự quyết cũng được. Có câu gì ta? Hình như là 'phú quý sinh lễ nghĩa'. Ụa cũng không phải. Nói chung những nhà giàu truyền đời như thằng Nghiêm nói thế nào họ cũng rất để ý đến vấn đề này. Ba mẹ nó tốt, dễ chịu, nhưng mày không thể dễ dãi bản thân được."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]
HumorKỳ Nghiêm và Nam Khánh quen biết nhau từ cái thời mới chập chững bước vào lớp 6, hai đứa từng tranh đua thi cử, từng ngồi ở góc sân trường để chí chóe nạnh họe nhau. Ai nhìn vào cũng tưởng hai đứa cả đời không thể đi chung đường được, ngờ đâu vào nă...