Hôm nay sao lại có trăng.
Trăng không tròn nhưng vẫn xinh đẹp tỏa sáng, như chị Hằng với chú Cụi đang lém lỉnh lấp ló sau đám mây nhìn xuống nhân gian, ngắm nghía cuộc đời nổi trôi.
Nam Khánh đưa tay lên muốn bắt mây bắt trời, mây trời xa quá giơ quào một hồi chỉ túm được cái lá khô vàng hoe ở cây nào đó rụng xuống. Cậu cười vô tri, ngã người dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn hắn đang bấm điện thoại bên cạnh, cảm thấy sao mà tự nhiên thấy hắn cũng đẹp trai.
Kỳ Nghiêm liếc nhìn sang, nói: "Sao lại nhìn lén nữa rồi?"
"Nhìn thẳng thừng vậy mà kêu lén." Cậu mạnh miệng đáp.
Hắn bật cười, lại hỏi: "Hè định đi đâu không?"
"Đi mây về gió. Mày nghĩ mẹ tao sẽ cho tao đi đâu?" Hè này đừng nói là đi du lịch, về quê còn có khi không được về. Mẹ cậu đã lên kế hoạch cho cậu đóng quân trong phòng rồi, đợi khi nào ổn định an toàn hết mới thả cho chạy rông.
Hắn có vẻ hơi tiếc nuối: "Định rũ mày đi Cố Đô chơi, mà thôi cho bạn ở nhà vậy."
"Có bao không mà rũ? Tao là tao nghèo lắm đó." Cậu lém lĩnh đáp.
Hắn lườm cậu: "Mày mang cái mạng mày theo là đủ rồi. Mà mày có được đi đâu để kêu thằng Trường đặt phòng." Nói xong hắn liền lấy điện thoại ra nhắn tin, chắc là kèo này mới lên đây thôi.
Nam Khánh cũng chẳng tiếc nuối gì chuyến đi miễn phí, cậu lừ đừ hỏi: "Đi với đám nó hả? Có dắt theo bồ gì không?"
Chẳng biết có phải đụng tới nổi đâu 'ế' của hắn hay không mà Kỳ Nghiêm hừ lạnh, nói: "Đi chơi với bạn mà mang theo bồ thì cút về nhà mà ngủ."
"Gắt thế." Nam Khánh cười hắc hắn khoái trá cực kỳ, cậu vỗ vỗ hắn hỏi: "À mà, bồ của tụi nó sao mậy?"
Hắn nhìn cậu khó hiểu: "Sao là sao?"
Thật ra cậu không thân với bốn thằng kia, cùng lắm là có đi ăn chơi vài bữa thôi nên ngại hỏi mấy chuyện bồ bịch yêu đương. Nam Khánh có tính hiếu kỳ, cậu không biết mẫu người kiểu nào có thể thu hút mấy thằng chảnh chó đó, ngoại trừ Thanh Khương, cậu cứ nghĩ mãi không ra nên cảm thấy bức rức trong lòng.
Vì nhiều chuyện, cậu vội quơ chân múa tay minh họa: "Kiểu tính tình ok không đồ đó."
Kỳ Nghiêm xoa cằm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, tao cũng chỉ biết sơ sơ về mấy người đó thôi nên cũng không rõ lắm."
"Bạn bè mà vậy." Cậu trề môi, đúng là cái thằng chán ngắt.
Hắn bất lực: "Chứ sao giờ, chả lẽ thăm dò hết gia phả nhà người ta, tao cũng có phải ba của tụi nó đâu."
Cậu đâu có phục, kéo kéo hắn hỏi rằng: "Bồ của thằng Thạch sao mậy? Nó là Omega, tụi bây ít ra cũng quan tâm chút chứ."
Nhìn cậu ôm cánh tay mình lắc lắc không khác gì đang nhõng nhẽo, Kỳ Nghiêm chẳng biết tại sao lại cười cười.
"Anh ta là con trai của Tập đoàn khá lớn, nhà có tiền, học hành cũng giỏi, nói chung nhìn bên ngoài khá tốt. Ông nội tao với ông ngoại anh ta là bạn làm ăn nên cũng gặp qua mấy lần. Theo như người ta nhận xét là nhân phẩm tốt, có đầu óc kinh doanh, cũng biết quan tâm tới gia đình. Bản thân tao thấy anh ta rất thương thằng Thạch, mà thằng đó cũng thích. Là vậy đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]
HumorKỳ Nghiêm và Nam Khánh quen biết nhau từ cái thời mới chập chững bước vào lớp 6, hai đứa từng tranh đua thi cử, từng ngồi ở góc sân trường để chí chóe nạnh họe nhau. Ai nhìn vào cũng tưởng hai đứa cả đời không thể đi chung đường được, ngờ đâu vào nă...