Chương 48: Thăm Cô Giáo Cũ Thì Đừng Quậy

12 2 0
                                        

Sắp tới ngày Nhà giáo, cái không khí hân hoan trong lớp chẳng khác gì sắp tới Tết. Trong lớp chia ra nhiều phe, đứa nào nhảy múa hát hò thì cứ lôi kéo nhau đi tập diễn, mấy đứa nào thi thể dục thể thao thì cứ hú hét kêu gọi đồng bọn tới cổ vũ. Mấy đứa còn lại không tham gia hoạt động gì thì đi mua quà rồi gói quà để tặng thầy cô.

Sau khi bàn luận xôn xao thì cả đám quyết định bỏ cái vụ bột ngọt với đường đi, quyết định mua bánh mứt các thứ nhét vào một cái thùng lớn cho thầy cô bốc cho bất ngờ chơi. Cô chủ nhiệm thì cả đám định tặng một quyển Album để hình kỉ niệm của lớp. Nguyên nhân thì tại cô giàu quá nên không biết tặng cái gì cho được, thôi cứ theo ý kiến của lớp trưởng tặng mấy thứ thực dụng thôi.

Phân chia nhiệm vụ, mấy đứa con gái nhận nhiệm vụ đi mua rồi tìm thử chỗ nào nhận gói quà, tiền thì lớp trưởng bỏ ra trước sau này tính toán lại thì thủ quỹ trả.

Nam Khánh nằm dài trên bàn, mỗi năm tới dịp lễ là cậu lại thấy mệt. Hên là học cấp 3 rồi nên không cần mỗi đứa một phần quà tặng cô, chứ như hồi cấp 1 cấp 2, mỗi lần như vậy lại đau đầu chẳng biết tặng gì cho cô. Nhiều giáo viên thích nhận tiền, nhưng có nhiều người giàu quá nên chẳng thích. Năm nay mẹ cậu không biết nhận được nhiều quà không nhờ.

"Ê, chủ nhật này mẹ mày có ở nhà không?"

Kỳ Nghiêm tự nhiên hỏi, Nam Khánh ngẫn ngẫn ngơ ngơ chưa suy nghĩ kịp đã đáp: "Có chứ có đi đâu đâu."

Hắn gật đầu cười cười rồi quay qua thầm thì gì đó với Song Kỳ trông thần bí. Nam Khánh cau mày liếc hai con người kia, họ tủm tà tủm tỉm đá cho cậu một ánh mắt thần bí. Cậu cau mày định hỏi thì hai tên đó không thèm nói chuyện riêng nữa, hắn ném cho cậu viên kẹo, hỏi:

"Nay có qua thăm nhà cô Trúc không?"

Cô Trúc là cô giáo chủ nhiệm năm lớp 8 lớp 9 của cậu, cũng là chủ nhiệm lớp 7 của Trúc Thảo. Cô có lúc nghiêm lúc hài hước, hồi năm lớp 8 cậu đi bụp lộn với người ta xém bị hội đồng kỷ luật, hên nhờ cô giải thích nên mới cứu rỗi được cuộc đời.

"Mới đi hôm qua rồi, mẹ tao tới nên tao với chị qua luôn. Cũng lâu rồi không qua, nhà cổ mới mua hai con chó bự như con gấu thiếu điều cắn vào đít bà Thảo luôn." Cậu cười ngặt nghẽo khi nhớ lại tình trạng khốn đốn của bà chị hai mình. Cậu lại hỏi: "Mày có định đi thăm thầy cô không?"

"Tao thường gọi điện thoại với tặng quà thôi chứ ít tới nhà lắm." Mỗi năm vào gần những ngày như vậy hắn đều gọi điện thoại để cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ mình, từ giáo viên chủ nhiệm tới thầy cô bộ môn đều gọi đủ. Thói quen này có từ khi hắn học lớp 1 rồi, hồi xưa còn ngại chứ làm riết cũng quen.

Năm ngoái, cô Trâm nhận được quà cũng như cuộc gọi điện thân thương cảm tạ ơn giáo dưỡng của hắn. Mẹ cậu cảm thán sao có thể dạy được một người tử tế vừa có đức có tài đến thế, rồi quay qua cậu chửi điên cuồng bắt cậu học tập. Nhớ lại những đau thương do cái tên đáng ghét này gây ra, Nam Khánh trề môi hứ một tiếng dài.

Kỳ Nghiêm không biết sao cậu lại giận, mà nghĩ cái thằng này tâm sinh lý chưa ổn định nên vui giận thất thường nên không để ý nhiều lắm. Hắn lại nói chuyện với anh Kỳ, kể mấy chuyện hồi con đi học cấp 2 cho anh nghe khiến anh cười khúc khích.

Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ