Chương 26: Muốn Hạ Gục Đối Thủ Thì Phải Nghiên Cứu Kỹ Càng

6 1 0
                                    

Tiết lịch sử vừa kết thúc, thầy giáo chưa kịp xách cặp rời khỏi lớp thì đám học trò bên dưới đã ngáp ngắn ngáp dài uể oải như thể bị rút hết sức sống. Nam Khánh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, gió bên ngoài hiu hiu dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ mê. Cậu đánh một cái ngáp dài thật dài, theo thói quen quay xuống tìm người tám chuyện, chợt nhìn thấy Song Kỳ đang loay hoay vẽ vời gì đó trong vở.

"Anh làm sổ Bullet Journal à?" Nam Khánh hỏi.

Song Kỳ đang cố gắng nghiên cứu nên đặt bút ngược hay xuôi để có thể viết được nét đẹp. Tuy chữ biết bình thường của anh rất đẹp nhưng không biết vì sao viết calligraphy lại méo mó kỳ cục lắm. Anh nghe cậu hỏi liền đáp: "Ừm, anh thấy người ta làm đẹp lắm nên muốn làm thử."

"Cái này em cũng có làm." Nam Khánh hí hửng lấy từ trong balo của mình một quyển sổ nhỏ bằng lòng bàn tay. Quyển sổ lòe loẹt hoa hòe hoa sói, giấy làm từ giấy tái chế màu úa úa của lá khô, lật trang đầu ra là thấy dòng chữ uốn lượn sắc màu. Cậu vô cùng kiêu hãnh đưa cho anh xem, khoe mẻ rằng: "Em cũng có tập, cực chết bỏ nhưng được cái vui."

"Em vẽ đẹp quá." Song Kỳ lật từng trang sổ, mỗi một trang được trang trí vô cùng bắt mắt và tỉ mỉ. Quyển sổ nhỏ như con người cậu, vui vẻ hoạt bát, không chút trùng lặp. Mỗi trang là mỗi chủ đề, có viết về một ca sĩ, một bài thơ, và cả bình luận về một người nào đó cậu biết.

Song Kỳ cười tít mắt khi đọc về Kỳ Nghiêm, dòng bút đỏ ghi rõ tên của hắn, bên cạnh là mấy cái hình vẽ ngốc nghếch vô tri nhưng đáng yêu đến lạ. Nam Khánh liệt kê rất nhiều thứ, về ưu điểm, khuyết điểm, có cả ngoại hình và tính cách. Cậu giống như thám tử chuyên săn lùng thông tin người khác, viết toàn bộ những giải thưởng, mối quan hệ bạn bè và ước mơ của hắn vào đây. Đương nhiên, không thiếu những bình luận, phân tích nữa chứ.

Trong sổ không có ảnh, chỉ có hình vẽ một cậu học trò vai đeo balo mặt nghiêm nghị như đang giả đò làm người nghiêm túc. Anh vừa nhìn là nhận ra Kỳ Nghiêm, nét bút vô tri nhưng lại có hồn, vừa ngây thơ lại vừa dịu kỳ đến lạ.

Nam Khánh cũng không ngại cho anh xem mấy cái 'nghiên cứu đối thủ cạnh tranh' của mình. Không những vậy cậu còn vô cùng tự hào về bản thân làm gì cũng có chiến lược và có kế hoạch rõ ràng. Được anh khen lại càng vui, cậu nói: "Cũng bình thường thôi à, ba mẹ ngày nào cũng chửi em tốn tiền tốn bạc đi học mà chẳng được tích sự gì đây."

Anh lại cười: "Em vẽ đẹp lắm đó, cố gắng có khi làm họa sĩ. Em có thích làm họa sĩ không? Anh thấy làm việc đó cũng vui lắm."

"Thôi, em thích làm Pháp y cơ." Nam Khánh chồm dậy nhìn anh, cậu liếc ngang liếc dọc rồi mới thầm thì: "Anh Kỳ, em hỏi anh cái này nhe. Đừng có nói với thằng Nghiêm là em hỏi đó."

Anh thấy cậu như con mèo ăn vụng, buồn cười hỏi: "Sao vậy?"

Cậu hơi bẽn lẽn và ngại ngùng, mặt đỏ đỏ hoe hoe hỏi rằng: "Nhà thằng Nghiêm á. Ba mẹ nó có khó không?"

"Khó?" Song Kỳ hơi hoang mang, anh không hiểu cậu muốn hỏi cái gì.

Cậu vò đầu cố tìm câu từ nào đó để miêu tả nhưng tìm hoài không được, lúng túng quơ chân múa tay nói: "Sao ta? Nói chung là hai người đó có yêu cầu gì nhiều không? Con dâu nè? Hoặc là thằng Nghiêm phải trở thành người như thế này thế nọ."

Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ