Năm 22 tuổi, ông Khang bắt đầu khởi nghiệp tập tành kinh doanh. Sau mấy lần thất bại suýt chút nữa là ra gầm cầu ở, trầy da tróc vảy ông nằm vùng ở mấy quán nhậu nghiêm cứu học hỏi mấy năm liền, cuối cùng cũng tìm ra được một bí quyết ướp đồ nướng cùng nước chấm siêu đỉnh. Cũng nhờ công thức đó cùng với tài buôn bán, sau 10 năm ông cuối cùng cũng mở được ba chia nhánh ở mấy quận khác trong thành phố, làm cũng ăn khấm khá lắm.
Gần trường Thanh Khâm là chi nhánh 1. Ông Khang nghe nói mấy đứa bạn con trai mình hôm nay tới ăn thì kêu kêu mấy đứa nhân viên chuẩn bị đồ ngon cho bạn con trai ăn, còn nhiệt tình tặng thêm tôm thịt.
Đám Kỳ Nghiêm thì quen rồi cũng không thèm khách sáo, bọn nó tháng nào cũng tới ăn một hai lần, tụi nó vui vẻ cám ơn cười hắc hắc vô cùng sảng khoái. Tiếng ly cụng côm cốp, nếu không phải trên bàn toàn lon nước ngọt thì mọi người còn tưởng đám học sinh này ra quán nhậu.
Yên Thạch khoác vai thằng bạn, cười ranh mãnh: "Ly này chúc bạn Đạt thượng lộ bình an, ra nước ngoài đừng báo cha báo mẹ báo anh báo chị báo bạn báo bè nữa nghen."
Thuận Đạt kẹp cổ thằng bạn, trợn mắt đe dọa: "Báo cha mày."
Cả bọn cười ha hả, Nam Khánh gắp miếng thịt nướng vào chén rồi vui vẻ nhìn đám bạn chọc giỡn nhau. Lâu lắm rồi mới có cơ hội tụ tập đông vui như vầy. Khác trường khác lớp, đứa nào cũng bận rộn với bài tập, còn những mối quan hệ mới nên chẳng còn thời gian để gặp gỡ trêu chọc nhau.
Nếu không phải bị đập nhập viện cậu cũng chẳng gặp lại Yên Thạch với Thế Trường, bởi hai đứa này học trường Quốc tế.
Nhìn Thuận Đạt đang kể chuyện cười ở nhà cho mọi người nghe, cậu vui vẻ cười cong cả mắt.
Hải Dương gắp thịt với mực lên bếp than nóng hôi hổi, cậu ta cạy cạy miếng da heo cháy đen, miệng hỏi: "Mà giờ mới hỏi, sao mày đi sớm vậy? Học tới lớn 12 rồi đi cũng không muộn."
Thuận Đạt đang lột vỏ tôm, từ tốn đáp: "Thôi, tao muốn đi học nhiều cái hay hơn, ở đây mấy năm đủ rồi. Với lại cách giảng dạy của giáo viên ở đây chưa đủ thỏa mãn tinh thần ham học của tao."
"Gớm, nghe cứ như mày ham học lắm không bằng." Trêu xong cô nàng liền đòi bạn trai lột tôm cho mình, ỏng a ỏng ẹo như mấy đứa trà xanh.
Thuận Đạt lầu bầu: "Bây cứ chê tao đi. Mốt tao đoạt giải Nobel thì đừng tới nhận thân biết chưa?"
Trong nhóm năm đứa con nhà giàu thì đứa chăm học nhất chắc chắn là Thuận Đạt, không phải kiểu mọt sách tranh đua với người ta mà ngoài học ra cậu ta chẳng biết làm gì.
Khác với bốn thằng bạn còn lại, Thuật Đạt là con út trong nhà, trên có anh có chị, ba mẹ đều là Alpha thành công trong sự nghiệp. Cậu ta từ nhỏ được giáo dục trở thành một đứa nhỏ ngoan, mọi chuyện đều đã có ba mẹ anh chị giải quyết, mỗi ngày chỉ cần sống vui vẻ thôi.
Thuận Đạt không có ước mơ gì lớn lao, nhưng cũng không phải đứa lười nhát thích nằm ườn. Bởi vậy, thay vì đau đầu mình muốn làm gì, cậu ta bắt đầu lao đầu vào học tập. Học này học kia, học càng nhiều biết càng sâu rồi cũng sẽ tìm được việc mình thích thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]
HumorKỳ Nghiêm và Nam Khánh quen biết nhau từ cái thời mới chập chững bước vào lớp 6, hai đứa từng tranh đua thi cử, từng ngồi ở góc sân trường để chí chóe nạnh họe nhau. Ai nhìn vào cũng tưởng hai đứa cả đời không thể đi chung đường được, ngờ đâu vào nă...