Nam Khánh sau khi bỏ rơi Kỳ Nghiêm thì một mạch chạy về nhà, cậu không hiểu sao mình làm vậy, nhưng cứ nhìn thấy mặt hắn là cậu cảm thấy bực không chịu nổi. Trời vào xế chiều, bóng rọi sau lưng thật dài cô độc. Cậu thẳng về phía con đường xa, đầu óc mệt mỏi vì cả ngày chiến đấu với từng trang sách vở, lại nhớ lại hắn và Song Kỳ, lòng ngổn ngang bao nhiêu thứ trên đời.
Hôm nay chị hai cậu về nhà, Trúc Thảo đang nấu cơm trong bếp, cô gái từ năm học lớp 10 đã thề rằng sẽ không nấu bất cứ cái gì nữa lại ham hố vui vẻ vung cái mui canh như thể đầu bếp chuyên nghiệp. Nghe tiếng bước chân đằng sau lưng, cô quay sang với nụ cười thật tươi nói: "Về sớm mậy?"
Nam Khánh liếc nhìn nồi lẩu Thái trên bếp, mùi thơm của gia vị cay nồng làm bụng đói kêu rộp rộp. Vứt balo lên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống rồi trề môi hỏi: "Nay sao có hứng nấu ăn thế? Mới trúng số hả?"
Trúc Thảo cười toe toét: "Hơn cả trúng số. Khà khà, thông báo cho mày biết, chị mày mới hoàn thành được đơn hàng trăm triệu. Tiền rủng rỉnh, lòng vui tươi nấu cho ba mẹ nồi lẩu ăn mừng."
Cô gái khoe mẽ thành quả cố gắng của mình bấy lâu nay. Trúc Thảo hồi cấp 3 có mở một shop quần áo nhỏ trên mạng, ban đầu bán buôn ế ẩm nhưng sau một thời gian cố gắng và tìm cách áp dụng những điều được học tại giảng đường Đại học, việc kinh doanh của cô nàng càng ngày càng khấm khá hơn. Vừa rồi, có một đơn hàng lớn giúp cô kiếm được rất nhiều tiền, cảm giác có tiền luôn khiến người ta hạnh phúc, cô cười tít cả mắt lòng phơi phới như bay lên trời.
Nam Khánh đương nhiên vui dùm chị mình rồi. Người ta có câu, chị giàu thì mình cũng giàu, chị cậu ăn nên làm ra đương nhiên bao nuôi đứa em nghèo hèn như cậu cũng có cái ăn cái mặc chứ. Cười tủm ta tủm tỉm, cậu làm bộ thân yêu nói rằng: "Đại gia đại gia, xin bao nuôi."
Nếu bình thường cô đã mắng vào mặt cậu rồi nhưng hôm nay tình chị lên ngôi, Trúc Thảo vò quả đầu cậu, yêu thương nói rằng: "Để xíu chị bây bắn cho ít để dành ăn bánh."
Đạt được mục đích, Nam Khánh vô cùng hài lòng mà chạy lên phòng tắm rửa thay đồ rồi lại chạy xuống phụ chị nấu đồ ăn, cốt là làm bộ ngoan ngoãn để chị thương bắn tiền nhiều nhiều chút. Hai chị em ngồi tay lặt rau tai nghe nhạc, miệng thì tám chuyện tứ phương.
Vì tuổi tác không quá xa nên có nhiều chuyện nói hợp nhau lắm, với lại, Trúc Thảo chăm cậu từ nhỏ tới lớn nên tình cảm chị em vô cùng tốt. Nam Khánh có đem chuyện cậu và hắn kể cho cô nghe, chỉ có mình cô thôi, vì cậu muốn có người tư vấn tình cảm ấy mà.
Lòng cậu vẫn còn lấn cấn chuyện Song Kỳ và hắn, nửa muốn kể cho cô nghe để cô tư vấn, nửa lại muốn giấu đi. Nam Khánh cảm thấy mình vừa ngu vừa ngáo. Chẳng biết sao lại cứ lẩn quẩn vì cái chuyện giở hơi chẳng đi đâu về đâu như thế này.
Nhưng là người chị thân thiết với em trai, Trúc Thảo nhìn ra được cái nét mỏi mệt trên đôi mắt ngây thơ vừa nếm thử mùi tình của thằng em trai ngu ngốc, cô hỏi: "Nay mày với thằng Nghiêm sao rồi?"
Nam Khánh định nói không sao nhưng lại không nói được, cậu thở dài, trả lời bằng câu hỏi chẳng liên quan rằng: "Bà nhớ bữa tui kể là anh họ của nó vừa chuyển vào lớp không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/360135075-288-k867840.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]
HumorKỳ Nghiêm và Nam Khánh quen biết nhau từ cái thời mới chập chững bước vào lớp 6, hai đứa từng tranh đua thi cử, từng ngồi ở góc sân trường để chí chóe nạnh họe nhau. Ai nhìn vào cũng tưởng hai đứa cả đời không thể đi chung đường được, ngờ đâu vào nă...