Chương 40: Chỉ Bài Bạn Đừng Phát Cáu

4 1 0
                                    

Chuyện cậu phân hóa không phải là chuyện gì xấu để giấu giếm. Mà thật ra muốn giấu cũng chả giấu được. Bữa cậu bị nắm đầu nắm cổ ném vào xe bị quá trời người thấy, có mấy đứa nhiều chuyện hỏi bác sĩ là biết ngay. Dù sao cũng là người nổi tiếng nhờ tai tiếng, tin tức này khuấy động cả trường, ai nấy đều hóng hớt muốn xem thử cái thằng Beta vừa chảnh vừa hỗn đó sau khi phân hóa có khác gì không.

Đương nhiên là méo có thay đổi gì.

Nam Khánh vừa chỉ bài cho nhỏ Hoa và các nạn nhân xung quanh, tay cầm cây viết mà tưởng cây chổi, cậu thiếu điều muốn phan cây bút vào mặt mấy đứa trẻ ngô nghê ngu si trước mặt. Miệng chửi nãy giờ cũng khô, cậu uống ngụm nước mà mắt vẫn trừng nhìn đám học trò ngu ngốc. 

Cổ họng được cứu kịp thời nhưng tâm tình chưa ai cứu nổi, cậu hung dữ hỏi: "Rồi biết làm chưa?"

Nhỏ Hoa cùng đồng bọn câm lặng không dám đáp lời, tụi nó hậm hực lắm, muốn bật lại nhưng lại sợ không ai chỉ bài. Tý nữa là kiểm tra Hóa, cái môn mắc dịch mắc toi đó chả hiểu tại sao lại có trong danh sách các môn phải học. Đã không hiểu gì rồi thì thôi, còn khó nữa chứ. Mấy đứa cắn rơm cắn cỏ ngồi nghe cậu chửi, tuy nhục nhưng được cái điểm cao. Mà điểm cao thì có khả năng được học sinh giỏi, mà được học sinh giỏi thi ba vui mẹ mừng cả nhà hạnh phúc, có khi hên hên rước được cái học bổng khuyến khích.

Mẹ nó, ráng chịu không được tán vào cái mỏ.

Nam Khánh nhìn những giọt nước mắt cố gắng kìm lại của đám bạn, cậu vừa bực vừa buồn cười. Rõ ràng là cái bài nó dễ trẻ mầm non làm cũng được, vậy mà rơi vào tay mấy đứa này lại khó như ông Bụt xuất hiện cũng hoảng loạn bỏ đi. Cố gắng hít một hơi thật sâu để giảng lại cứu rỗi bảng điểm cho đám bạn ngốc nghếch, cậu lần này cố gắng chậm rãi từ từ thiếu điều nhét hết chữ vào đầu tụi nó luôn.

Từ xa đi đến, Thanh Tùng ngồi xuống nhìn cậu, than thở nói: "Mày chửi quá vậy sao tụi nó hiểu được."

Vừa dứt lời, cậu ta nhận được ánh nhìn sắc lẹm.

Trên đời này cậu ghét nhất là ai đụng tới nghiệp vụ của mình.

Đùa chứ, mẹ cậu là giáo viên, từ khi biết nhận thức cậu đã nối nghiệp mẹ mình rồi. Mẫu giáo thì dạy các bạn tô màu sao cho không lem. Lên lớp 1 thì dạy mấy đứa ngốc nghếch cách làm toán sao cho chuẩn. Rồi lớn dần, sự nghiệp sư phạm càng nhiều kinh nghiệm hơn, cậu còn có thời gian đứng lớp ở mấy lớp học tình thương nữa đó.

Đâu phải cậu dạy dỡ hay giảng không hay, là do đám này ngu quá chứ bộ.

Hùng hổ trợn trừng mắt, cậu hằng hộc: "Mày có giảng được ai bao giờ đâu mà bày đặt lên ý kiến."

Thanh Tùng cười trừ hê hê: "Nói vậy thôi."

Cậu cũng chả thèm quan tâm cái thằng xà lơ này nữa mà quay sang nhìn đám con thơ dại đang gãi đầu gãi tai như khỉ. Lòng bất mãn dù có trào ra như đê vỡ nhưng không thể bỏ đám con thơ này được, cậu lại ngồi xuống từ từ giảng giải lại một lần nữa, cố gắng vặn não tìm cách nào nói cho dễ hiểu nhất mà muốn bể đầu luôn. May mà lần này tụi nó cũng thông não, đứa nào cũng gật gà gật gù ôm vở đi về.

Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ