Ngày hôm nay trời nắng không được đẹp cho lắm. Chắc do ông trời chê nhân gian hỗn loạn ồn ào nên đem cái nóng rực lửa của mình chiếu xuống hành hạ nhân loại láo toét.
Mấy đứa học trò than thở vì trời nóng quá, tụi nó lấy vở làm quạt ve vẩy như mấy con cá đung đưa cái đuôi màu mè. Mặt lờ đờ như mấy đứa nghiện, miệng ngáp ngắn ngáp dài, mắt sắp sụp xuống nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn nhìn lên cái bảng đen to đùng ghi đầy những công thức phức tạp.
Cái quạt trần quay chậm rì rì, Nam Khánh đánh một cái ngáp thật dài, tay dụi dụi mắt cho bớt buồn ngủ. Nắng bên ngoài xuyên qua cái màn cửa màu xanh dương rọi xuống quyển sách giáo khoa chi chít những ghi chú. Cậu đưa tay kéo lại cái màn cửa rồi lại thở dài bực bội vì trời nóng quá. Lầm bầm mắng trường mấy câu vì hà tiện không chịu lắp máy lạnh cho học sinh bớt khổ, đúng thật là ác độc.
Bạn cùng bàn của cậu, nhỏ Linh tay cầm quyển vở bao giấy hồng neon vẫy vẫy khí thế. Không biết có phải do cơ địa nhỏ không chịu được nóng hay không mà mồ hôi nhễ nhại đổ, hai má hồng lên như phát sốt. Nếu không phải nhỏ cái miệng tía lia thì cậu đã hốt nó lên phòng y tế rồi.
Nhỏ Linh chán chường nằm xuống bàn, nhỏ than thở lần thứ mấy chục trong tiết học rằng: "Nóng quá đi, ước gì có ly nước đá uống nó mát điên người luôn."
Nam Khánh buồn miệng khịa: "Người ta là mát cho tỉnh, còn mày mát điên luôn. Quá dữ."
Nhỏ trề môi khinh bỉ: "Bắt bẻ người ta là giỏi thôi. Chứ chả lẽ mày không muốn."
Thằng Tùng ngồi ở bàn trên cũng nhiều chuyện quay xuống than thở rằng: "Sao lâu ra chơi quá vậy? Còn mấy phút nữa?"
Nhỏ Linh liếc nhìn điện thoại rầu rĩ đáp: "12 phút 38 giây. Ông trời ơi, giết tôi đi."
Hai đứa nó bắt đầu than nóng than mệt, mấy đứa ngồi xung quanh bắt được sóng liền chụm đầu vào ngồi than. Mới đầu than buồn ngủ rồi than không hiểu bài, từ không hiểu Sinh sang không hiểu Hóa. Từ bài tập Toán khó quá tới môn Sử sắp kiểm tra mà chưa có chữ nào trong đầu. Tụi nó vừa than vừa rên hừ hừ như đám chó con mất mẹ, giọt nước mắt xạo trân khiến lòng người cay cú.
Nam Khánh ngồi nghe mà mệt, cậu chóng cằm định gục xuống bàn nằm một chút. Lưng tự nhiên có ai đó khều khều, cậu nghi ngờ quay ra đằng sau thì thấy Kỳ Nghiêm chống cằm cười tủm tỉm. Hắn đưa cho cậu bình nước, trước hàng mày đang dần cau lại của cậu, điềm nhiên nói rằng: "Nước sâm mát lạnh, uống xíu đi cho bớt nóng."
Sâm mát lạnh cơ đấy, định dùng mấy cái thứ nước này để dụ dỗ tui chứ gì? Hừ, thành công rồi đó.
Nam Khánh cảm thấy nóng bức không chịu nổi, cậu khách sáo kêu cảm ơn rồi cầm bình nước uống ừng ực. Bình giữ nhiệt loại xịn xò mấy triệu một cái nên chất lượng khỏi phải bàn, bỏ đá vào giữ được hai ba ngày liền, bởi vậy nước sâm trong bình vừa mát vừa thơm lại vừa ngon lành cành đào. Không biết là sâm gì mà thơm dịu dịu, vừa giống giống bí đao lại vừa khác, vị thì thanh thanh không ngọt lắm. Uống ngụm đầu mát lạnh sảng khoái, uống thêm ngụm nữa đã khát tỉnh táo rạng ngời, uống thêm ngụm thứ ba là muốn uống sạch luôn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]
HumorKỳ Nghiêm và Nam Khánh quen biết nhau từ cái thời mới chập chững bước vào lớp 6, hai đứa từng tranh đua thi cử, từng ngồi ở góc sân trường để chí chóe nạnh họe nhau. Ai nhìn vào cũng tưởng hai đứa cả đời không thể đi chung đường được, ngờ đâu vào nă...