Chương 3: Nằm Viện Thì Đừng Nhiều Chuyện

25 3 0
                                    

Sáng sớm tại bệnh viện, Nam Khánh hí ha hí hửng há miệng cho mẹ đút cháo, cháo gà thơm ngon do mẹ hiền thân yêu nấu riêng cho cậu. Mặt miệng thì bầm tím ngắt, đầu còn bị bó lại trắng bóc mà vẫn cười hề hề như đứa ngu như vậy hỏi sao mẹ không thương ba không yêu được.

Thằng Quý nằm giường kế bên thì rên như chó, nó chỉ bị bầm mình bầm mẩy chút xíu thôi mà làm thấy ghê. Cậu ghét hết sức ghét, muốn đấm vào miệng nó mấy cái ghê, tức quá mà.

"Im dùm cái coi, om xòm quá." Miệng thì đau, nói mấy câu cứng hết cả miệng.

Cái thằng kia bị đấm có hai phát, nếu không phải nó khóc lóc dữ quá, ba mẹ nó cũng sợ nên cho nằm ở đây để an tâm chứ không là về nhà ăn dầm nằm dề rồi. Nằm rên hoài, mệt thật sự, muốn qua tán cho một phát để nó im luôn ghê.

Thằng Quý ôm lấy tay chân mếu máo, nó trách móc: "Đau mày, đâu phải ai cũng như mày đâu, mình đồng da sắt."

"Tao sắt cái đầu mày bây giờ. Câm mồm cho tao xem TV." Cậu ghét bỏ cầm điều khiển TV mở tin tức xem.

Cửa phòng mở ra, Trà My cười hí hí nhí nha nhí nhảnh như con ngốc chạy tới, mặt nhỏ cười chẳng khác gì con Doraemon. Kỳ Nghiêm với hai đứa bạn đi theo sau, hắn nhàn nhã đút tay vào túi như đi ngắm cảnh, Thanh Khương thấy cậu nằm một cụt thì phì cười đầy trêu chọc:

"Nhìn khỏe dữ ha, chắc mai đi học lại được rồi."

Trà My cũng cười cười nói: "Đừng chọc bạn mày, nhìn nó kiểu vầy là đi học được liền luôn chớ đợi chờ chi ngày mai. Đúng không bạn Khánh thân yêu."

Kỳ Nghiêm bất lực với hai đứa kia, hắn cầm giỏ qua qua chỗ thằng Quý hỏi thăm sức khỏe, dù sao cũng học chung khối thấy bạn gặp nạn cũng nên giả bộ quan tâm một chút mới đúng.

"Mấy đứa ngồi chơi, cô ra ngoài lấy chút đồ nha." Mẹ cậu nói.

Mấy đứa vâng vâng dạ dạ trông ngoan ơi là ngoan, cô Trâm cười dịu hiền, dặn cậu ăn xong rồi uống thuốc mới an tâm ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại mấy đứa ồn ào, Trà My với Thanh Khương thì khỏi nói, hai đứa líu lo trêu chọc cậu, ồn muốn chết.

Trà My hỏi: "Bác sĩ nói sao mậy?"

"Gãy xương chân, nứt xương sườn thôi đó mà, có nhiêu đây nhằm nhò gì." Cậu cười hắc hắc.

Nhìn cái thằng ngố cười như đứa ngu kia, Kỳ Nghiêm bất lực chẳng biết nói gì. Chiều hôm qua hắn nghe nói cậu bị đánh nhập viện liền vội vàng chạy đến xem, còn nhờ ba mình hỏi thăm về chuyện này nữa chứ. Thở dài trong lòng, hắn biết tính của cậu không phải hạng thích gây gổ đánh nhau, nhưng có điều cái thằng ngố này chẳng biết làm sao mà cứ thích chọc cho người ta đánh mới hay chứ.

Tay chân bó trắng bóc, mặt mũi bầm dập. Thân đã xấu rồi mà giờ còn tan nát như miếng giẻ rách, trông có gớm không.

"Tự nhiên nhìn mày nguy hiểm quá vậy Nghiêm?" Nam Khánh rợn rợn, chẳng hiểu sao có cảm giác không lành đâu đây.

Thanh Khương vỗ vỗ vai thằng bạn, cậu ta nói: "Để kể mày nghe chuyện siêu hot. Thằng Tuấn bị nhốt trong phường rồi, chắc mấy ngày nữa mới được đem ra xử đó. Lần này chơi hơi bị lớn, chắc dính dán tới nhiều người lắm đó."

Ông Trời Bảo Yêu [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ