Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả
Dịch: Mặc Thủy
Chương 123
Nghi vấn
Là một thần mới, Johnson không muốn nổi tiếng.
Các thần cổ xưa uy danh hiển hách, có nhiều kẻ thù, tính khí thất thường. Đối với những đồng loại nhỏ yếu, thần cổ xưa có thể không buồn để ý đến, mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nếu trở nên nổi tiếng thì không còn được hưởng đãi ngộ lừa bịp cho qua rồi chạy thoát như thế này nữa.
Sao cơ? Gặp nguy hiểm thì có thể gọi Gymir? Thế thì có khác gì Typhon? Johnson không thể làm điều đó. Chẳng lẽ tà thần không muốn giữ thể diện à? Typhon là thần cổ xưa, đồng loại sẽ không nghi ngờ sức mạnh và danh tiếng của Typhon, đây là lợi ích khi sống lâu, Johnson thì không có lợi thế như vậy.
Thế nhưng điện đài vô tuyến "buộc" Johnson phải nổi tiếng.
Điều này khác với viên ngọc mà họ tặng cho John Doe, viên ngọc được giấu trong hộp, không đeo trên người, cũng không mang ra trưng bày khắp thế giới. Và dù con người có mạnh mẽ đến đâu thì có thể gặp bao nhiêu sự kiện huyền bí trong suốt cả cuộc đời chứ (Johnson tặng viên ngọc trai vào năm 1930, lúc đó không thể tính đến khả năng vận chuyển trong tương lai của nhân loại)? Có bao nhiêu sự kiện huyền bí trong số đó liên quan đến một tà thần thức tỉnh? Xác suất gặp phải rất thấp, mà vị tà thần đó có khả năng cao là thần mới. Thế thì không có gì phải sợ cả.
Nói cách khác, khi Cochro, Typhon và các thần cổ xưa khác phớt lờ y hoặc gọi y là "đồng minh của Gymmir", Johnson không hề tức giận mà còn vui vẻ nữa.
Giờ thì rắc rối đến rồi. Ngay cả đồng loại không thích hỏi thăm về đồng minh của tà thần nhất cũng có thể phải dỏng tai hỏi đồng minh của Gymir là ai? Tại sao chỉ lập giao ước thôi mà cũng phải làm ồn ào cho tất cả đồng loại đều biết? Lẽ nào là chuẩn bị sinh ra một hậu duệ cực kỳ mạnh mẽ, để tất cả đồng loại trên trái đất làm chứng?
Nghĩ đến đây, Johnson càng nỗ lực kéo lại những dây leo bị Đá ngầm quái quỷ bám lấy rồi trôi lên mặt biển.
"Khoan đã." Gymir chỉ có thể đi theo. Dù sao thì Typhon vẫn còn ở ngoài đó. Gymir không muốn Johnson ở một mình với Typhon, một giây cũng không được.
Không gian khép kín lặng lẽ tan vỡ, sương mù hơi tản ra. Johnson ngay lập tức nhìn thấy con quái vật nhiều đầu Typhon đang ngủ say sưa trên đảo. Tiếng ngáy đó rất độc đáo, mỗi lần phát ra đều vừa khớp với bản giao hưởng lạc nhịp.
Johnson: "..."
Thế tức là Typhon không hề nói dối, gã rất giỏi thưởng thức âm nhạc do cung điện nham thạch phát ra, ngay cả trong khi đang ngủ. Chỉ có điều Johnson không hiểu nổi, bản thể của Typhon đang ngủ ở Lençóis Maranhenses thì thôi, hóa thân là để ra ngoài làm việc, sao gã cũng tìm chỗ ngủ thế này? May mà diện tích đảo Cát Lún rất rộng, nếu không sẽ chẳng thể chứa nổi hóa thân của tà thần này.
Ánh mắt của Johnson lại rơi vào cái đuôi của Typhon.
Một chân sau và đuôi bị mắc kẹt trong cát lún, như thể hai thanh gỗ bị nhét vào trong một cây đàn, thảo nào mà tiếng nhạc lại càng khó nghe hơn. Đối với Typhon, kiểu mát xa bằng cát lún này có thể rất thoải mái, nhưng đối với những con tàu đang chìm trong cát lún thì chướng ngại vật này lại mang tính hủy diệt, trực tiếp tiếp xúc với hóa thân của tà thần thì có thể có kết cục tốt đẹp hay sao? Thế là những mảnh vụn này nối tiếp nhau vỡ vụn, biến thành nhiều hạt bụi nhỏ hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮ
General FictionTác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả Dịch: Mặc Thủy Tình trạng bản gốc: 164 chương (gồm ngoại truyện) Nằm trong Series: Những thế giới bất ổn đó Tình trạng bản dịch: Đã hoàn thành Bìa: Bìa gốc trên Tấn Giang Tags: Suy luận, huyền bí, phiêu lưu mạo hi...