14

31 1 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 14

Thất vọng

Tách.

Một giọt nước chảy dọc theo ngón tay của Johnson, rơi xuống biển.

Sương giá đang tan.

Johnson chợt hoàn hồn, phát hiện mình đã bị mê hoặc. Đây là một việc rất nguy hiểm, thần cổ xưa chưa bao giờ lương thiện, y đã bất cẩn, lẽ ra không nên lơ là cảnh giác chỉ vì thần Biển đã ngủ say từ rất lâu rồi.

Nước biển lặng lẽ dâng lên mái nhà thờ.

Quả cầu pha lê lại biến thành đại dương bao la, chỉ để lại một con dốc nhỏ và một cây thánh giá màu đen.

Người cá với mái tóc đỏ rực như lửa đang bơi lội quanh "hòn đảo đơn côi", đuôi cá tạo thành những gợn sóng nước duyên dáng, những chiếc vảy màu đỏ vàng vô cùng nổi bật giữa làn nước biển.

Đáng tiếc, trong mắt Johnson, đây là một thợ săn đang tiếp cận con mồi.

Con mồi đã bị mắc kẹt trong khu vực nhỏ này.

Ào ạt.

Người cá nổi lên mặt nước.

Những giọt nước đua nhau chảy xuống từ tóc và mặt, làm bốc lên một lớp sương mù mờ ảo. Đôi mắt vàng kim long lanh tựa như hũ mật ong nguyên chất, màu sắc hấp dẫn, trong trẻo và tươi sáng. Đuôi cá khẽ đung đưa, thân thể dựa vào mép mái nhà nghiêng nghiêng, tựa như tò mò hoặc đang quan sát Johnson.

Mặc dù truyền thuyết của con người đã nhắc đến sinh vật này vô số lần, nhưng không có ngôn ngữ hay hình ảnh nào có thể miêu tả được một Siren hoàn chỉnh. Từng đường nét trên cơ thể đều hoàn hảo, biểu cảm có vẻ ngây thơ nhưng cũng rất tàn nhẫn, và con mồi mà nó nhắm tới sẽ sẵn sàng dâng lên máu thịt và linh hồn của mình.

Đây là hóa thân hoàn hảo của một thợ săn mồi!

Johnson cảnh giác, những chiếc răng sắc nhọn trên những sợi dây leo màu đen giữa các ngón tay y mọc ra nhiều hơn.

Người cá nhẹ nhàng dùng ngón tay có vây mỏng xoa xoa đôi môi đỏ thắm của mình, đâu đó trong thần thái khi ngẩng đầu lên toát ra dục vọng sâu xa.

Johnson: "..."

Đúng vậy, Gymir muốn ăn y.

Mặc dù Johnson cảm thấy mình không ngon chút nào, ăn thực thể vào sẽ bị mắc xương, nhưng trong mắt thần cổ xưa thì chưa chắc đã vậy.

Không cần phải nói thêm gì nữa, chạy thôi.

Phải chạy.

Nhiệt độ giảm mạnh ngay lập tức, sương giá điên cuồng lan tràn, bao phủ mọi thứ xung quanh.

Một lớp băng mỏng nhanh chóng hình thành trên mặt nước biển, chỉ có người cá là không bị ảnh hưởng.

Gymir vô thức nắm lấy sợi dây leo màu đen đang bò lên người mình, dây leo co giật như thể đang sợ hãi, rồi chỉ đơn giản gọn gàng "đứt" mất.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ