17

26 2 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 17

Xế chiều

John hoàn hồn, nhanh chóng đi đến cửa sổ nhìn xung quanh, đường phố vắng tanh, không còn bóng dáng của Johnson.

Cạch.

Cửa sổ đóng lại, tiếng thở dài của thám tử vẫn thoáng vang lên.

Giống như việc một chủ tàu bất ngờ nhận được một đơn hàng lớn trước khi tàu ra khơi, muốn nhận nhưng lại lo ngại rủi ro.

Johnson đứng trong bóng tối của ngôi nhà, dùng mái hiên để ẩn mình. Kỳ thật y có thể trực tiếp biến mất tại chỗ, nhưng lúc này Johnson không muốn dùng sức mạnh của mình.

Johnson cẩn thận lắng nghe những âm thanh trong nhà, thính giác của y vượt xa con người. Y nghe thấy tiếng ghế được kéo ra, tiếng bước chân rời khỏi cửa sổ, tiếng loạt soạt khi John đang lật báo, tiếng sàn sạt khi anh tìm cuốn sổ để ghi lại những thông tin hữu ích.

Johnson rời khỏi cái bóng của điểm mù này, đi dọc theo con hẻm hẹp sang một con đường khác đông người hơn.

Những người phụ nữ xách giỏ cười nói rôm rả, họ có thể là vợ của nhân viên công ty nào đó, hoặc có thể là hầu gái của các gia đình trung lưu. Bây giờ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của họ, nhân cơ hội đi chợ mua đồ ăn, họ trao đổi những điều thú vị về cuộc sống, nghe những câu chuyện phiếm.

Không ai nhìn thấy Johnson, nhìn thấy một quý ông ăn mặc vô cùng bắt mắt đi ngang qua.

Đột nhiên, một cánh cửa bên đường mở ra, người thợ giặt bước ra đẩy một chiếc xe gỗ nặng chở quần áo đã giặt và ủi.

"Túi quần áo này được giao đến nhà ông Motta ở số 24, năm túi này ở căn hộ bên đường..."

Những người thợ giặt mặc những chiếc váy quây bạc màu tụ tập ở đó để chờ công việc hôm nay.

Một cô bé gầy gò cố gắng chen vào nhiều lần, nhưng bị những người phụ nữ cao lớn và khỏe mạnh đẩy sang một bên. Trông nó chỉ trên dưới 10 tuổi, tóc và mặt đều ngả vàng, các ngón tay đều bị tê cóng.

"Ủa?"

Cô bé ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặc áo khoác nhung dày cầm gậy batoong khảm sapphire.

Johnson chú ý đến ánh mắt của nó, vẻ mặt hơi thay đổi khi quay đầu lại.

Quần áo của nó toàn những mảnh vá, nhưng đường khâu đều đặn và khéo léo khiến nó trông như hoa văn trên váy. Trên khuôn mặt gầy gò vàng vọt của cô bé hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi, hiển nhiên là nó rất tò mò về việc Johnson xuất hiện trong con hẻm này. Cơ thể nó khẽ run lên, không biết là do lạnh hay là do tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Johnson.

Johnson nhìn thấy một con bướm màu trắng xám đậu trên trán cô bé, những sợi chỉ màu tím sẫm đan xen khắp cơ thể nó.

Con người không thể nhìn thấy những thứ này, bản thân cô bé cũng không biết. Đây là sự ô nhiễm. Những xúc tu sức mạnh của một tồn tại huyền bí nào đó. Cô bé đã bị ô nhiễm, cơ thể nó đã xuất hiện những biến đổi.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ