118

4 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 118

Trò chơi

Trong hai ngày tiếp theo, Juan mất công chạy khắp tòa soạn báo, ngân hàng, bưu điện... gian nan "khôi phục" lại hành trình của mình trong đống đổ nát, cuối cùng nhận ra mình đang đi đến di tích thành phố cổ Pompeii của Ý.

Di tích thành phố cổ!

Juan lấy chiếc la bàn vàng mà anh vẫn giữ sát bên mình ra theo bản năng. Thứ này được giấu rất kỹ, chứng tỏ nó rất quan trọng, nhưng la bàn hình như bị dính keo, không mở ra được.

Anh đã nhìn thấy các bài báo đưa tin về hiện tượng trăng máu trong tòa soạn, ngoài ra còn có những bài phát biểu dài về cuộc khủng hoảng kinh tế, vết đen mặt trời và sụt giảm sản lượng ngũ cốc. Juan một lòng tôn thờ khoa học, càng đọc càng cảm thấy vô lý, tất cả đều là lời bịa đặt vô nghĩa. Juan từng cho rằng người dân trong thị trấn này đều điên rồ, nhưng bây giờ thì hay rồi, hóa ra cả thế giới đều điên rồ.

Juan đau đầu. Điều rắc rối hơn nữa là anh phát hiện ra mình đang bị theo dõi. Đối phương hoàn toàn không có ý định che đậy, luôn giữ khoảng cách đủ gần, như thể đang giám sát Juan. Điều này khiến Juan rất căng thẳng. Người đàn ông tự xưng là Johnson vẫn còn là một bí ẩn, không rõ lai lịch là gì, "người bạn" đeo mặt nạ của y thậm chí còn không giống người tốt, tới giờ này Juan vẫn chưa nhìn thấy mặt hắn.

Loại người nào mới phải giấu mặt?

Kẻ bị truy nã?

Một nhân vật nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên báo chí và truyền hình?

Bản năng mách bảo Juan ngăn mình không suy nghĩ nữa.

Bằng cách phân tích dấu vết trong đống đổ nát, anh kết luận rằng cư dân của thị trấn này bị mất trí, rơi vào ảo giác, sau đó tàn sát lẫn nhau. Giống như một loại khí độc. Người Đức đã sử dụng bom khí độc vào năm 1915. Tuy Juan không hiểu tại sao một thị trấn nhỏ lại bị khí độc tấn công, nhưng ngoài điều đó ra, Juan thực sự không tìm được lời giải thích hợp lý hơn.

Khi số thực phẩm còn sót lại trong tàn tích của thị trấn đã gần cạn kiệt, cảnh sát cuối cùng cũng đến.

Không, có vẻ như là quân đội.

Juan ngay lập tức trốn trong đống đổ nát của nhà thờ, nhìn những cư dân thị trấn đang mơ màng bị cưỡng bức mang đi. Những người mất trí ra sức giãy giụa, kêu la gào thét, dường như đã quyết tâm ở lại nơi này, như bầy chim bị phá tổ chỉ biết ngơ ngác đứng trên cành cây gần đó, không chịu rời đi.

Cảnh tượng này thật sự bi thảm, nhưng điều khiến Juan hoảng sợ hơn nữa là người ta dường như coi những người sống sót này như kẻ côn đồ, thậm chí còn trói họ bằng dây thừng rồi nhét vào xe tải, sau đó thậm chí không có ý định vùi lấp lại tàn tích, bọn họ chỉ đi quanh thị trấn một vòng rồi bỏ đi.

Juan: "..."

Trời bắt đầu mưa, anh vừa lạnh vừa đói, trên người chỉ có một chiếc chăn rách nát trong phòng xưng tội của nhà thờ. Nước Ý rõ ràng là một nơi có nhiều nắng, khí hậu ôn hòa. Có ma mới biết tại sao trời lại lạnh đến thế.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ