100

12 1 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 100

Bánh mì và công việc

Con người không thể vào lãnh địa của tà thần được.

Nhưng luôn có những ngoại lệ.

***

Cindy mơ màng, chỉ có thể cảm giác rằng mình đang đứng dưới chân một ngọn đồi lớn. Sương dày lan tràn, đến nỗi cô không thể nhìn rõ toàn bộ ngọn đồi, chỉ có vài tảng đá màu nâu đỏ nhô ra. Có tiếng cát cọ xát nhẹ nhàng trên mặt đất. Khu vực xung quanh trống rỗng một cách kỳ quái, giống như một quảng trường khổng lồ.

Cindy không quá kinh hoảng, cô cũng từng có những giấc mơ tương tự.

Khi mê man nằm trên giường, cô thường có cảm giác cả chiếc giường đang liên tục chìm xuống, sau đó căn phòng trở nên rộng lớn vô cùng, giống như rơi vào một thế giới xa lạ và kỳ quái. Đôi khi những bức tường trống rỗng, đôi khi những họa tiết hình học xuất hiện trên tường. Màu trắng sẽ dần dần biến thành những màu sắc phức tạp, các hình vuông và hình tròn sẽ ngày càng lớn hơn, chuyển từ gọn gàng ngăn nắp sang lộn xộn và hỗn loạn, nhưng ý thức không thể thoát khỏi những ảo giác kỳ lạ này, cánh cửa phòng ngủ ban đầu chỉ cách đó vài bước nay lại xa đến mức dường như không thể chạm tới nó dù có chạy ba ngày ba đêm. Dù có lo lắng thế nào cũng không thể thức dậy được.

"Mình đang nằm mơ." Cindy lặp lại, chợt nhận ra mình đang cầm thứ gì đó trên tay.

Một khúc bánh mì nhỏ.

Tàu Elizabeth va vào đá và chìm xuống bãi cát lún, chim khổng lồ, ngọn hải đăng...

Một loạt ký ức ùa về trong đầu Cindy, rồi cô nhớ đến những thứ kỳ lạ trong ngọn hải đăng, dường như đang chờ cô khám phá và sử dụng chúng.

Trong số đó có mẩu bánh mì này. Loại bánh mì kiểu Pháp này sẽ cứng lại sau một giờ lấy ra khỏi lò, mùi thơm sẽ dần biến mất. Bánh mì bên trong ngọn hải đăng còn quá mới, mới như khi bánh mì vừa được thợ bánh mì cho vào túi giấy trao cho khách mua hàng, nghĩ sao cũng thấy không ổn lắm, trừ khi trong tháp có hẳn một cái lò nướng bánh mì.

Sau trận chiến và chuyến đi dài, Cindy vừa mệt vừa đói. Trước mắt cô và bà nội có hai lựa chọn, một là cảnh giác, không đụng đến bánh mì, nhìn thức ăn dần thối rữa, cuối cùng bị cơn đói buộc phải liều lĩnh nếm thử; thứ hai là trực tiếp bỏ qua giai đoạn do dự, ăn trước tính sau, cho dù có ma quỷ chờ đợi ở phía sau cũng không cần phải sợ, dù sao thì tình thế cũng đã rất tệ rồi.

Kết quả...

"Đây thực sự là hợp đồng với ma quỷ sao?" Cindy ngơ ngác nhìn bánh mì.

Vậy ra ma quỷ hiểu được điểm yếu của con người, biết rằng con người có thể làm bất cứ điều gì để tồn tại?

Cindy siết chặt khúc bánh mì trong tay, cảm giác rất chân thực, nhưng trực giác mách bảo rằng tất cả những cảm giác đó chỉ là tưởng tượng của cô, bởi vì cô dường như đã ăn xong miếng bánh mì này rồi, sau đó cô bất ngờ xuất hiện ở đây... chẳng lẽ cô đã ngủ quên sao?

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ