103

11 1 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 103

Thừa nhận đi

Khi những cái đầu hung ác đó nhìn vào giấc mơ, Johnson đã cảm nhận được áp lực.

Nếu một đồng loại mạnh mẽ và xa lạ xuất hiện xung quanh, tà thần sẽ cảm thấy chán ghét theo bản năng. Đây là lời cảnh báo, là lời gợi ý cho một cuộc cạnh tranh sinh tồn, tà thần không thích tiếp xúc với đồng loại, trừ trường hợp đặc biệt.

Johnson chưa kịp phản ứng thì Gymir đã thoát khỏi giấc mơ. Johnson nhìn thấy cái bóng khổng lồ vừa gào thét vừa đập văng hơn hai mươi cái đầu của Typhon, buộc gã phải thu lại ánh mắt soi mói của mình. Màn cát vàng lại phát huy tác dụng, giấc mơ một lần nữa trở nên khép kín bí ẩn. Phần còn lại của những con tàu chìm đang trôi nổi trong cát lún, cất lên bản hợp xướng khóc than chết chóc.

Johnson liếc nhìn di tích kia. Thám tử vẫn đang lê bước trong cung điện nham thạch để tìm kiếm manh mối, không bị ảnh hưởng. Cũng may là Gymir đã hành động nhanh chóng. Giấc mơ tan vỡ sẽ không làm tà thần bị thương, nhưng con người bên trong thì khó mà nói trước được. Đảo Sable chỉ còn chưa đầy mười người sống sót. Nếu có chuyện gì xảy ra với Cindy, Johnson sẽ buộc phải từ bỏ việc thăm dò cung điện nham thạch này. Và thiệt hại ở đây sẽ trở nên trầm trọng hơn, chẳng bao lâu nữa, "điểm du lịch" được Gymir yêu quý này sẽ không còn tồn tại. Như vậy không được.

Những xúc tu dây leo của Johnson vươn tới không gian riêng thuộc về mình, xoa xoa hai chiếc thuyền buồm được đặt ở đó. Y yêu thích món quà này bao nhiêu, thì cũng mong đảo Sable được nguyên vẹn bấy nhiêu.

Johnson nhìn lên bầu trời, thấy một tấm màn cát vàng che khuất tầm nhìn. Để giữ cho giấc mơ ổn định, Johnson không có cách nào rời đi, chỉ có thể ngồi đây lo lắng cho Gymir.

Thế là tình thế hiện tại trở thành: Gymir đánh Typhon, Johnson duy trì giấc mơ, thám tử đang khám phá di tích.

Mỗi "người" đều có công việc riêng, không thể giúp đỡ lẫn nhau, sốt ruột cũng chỉ có thể chịu đựng, hướng phát triển này thật lạ lùng.

***

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" Typhon ôm đầu bỏ chạy.

Đáng tiếc, gã có quá nhiều đầu, có thể ôm được một phần lớn, nhưng sẽ luôn bỏ sót ba hoặc năm cái. Sau đó những cái đầu này sẽ bị Gymir đánh te tua. Bị đánh thật thê thảm.

Thực ra, với sức mạnh của thần cổ xưa Typhon thì sẽ không khốn khổ đến thế. Thế nhưng nơi này là cõi mộng, Typhon xuất hiện ở đây chỉ là một hóa thân ý thức chứ không phải bản thể, vũ khí mạnh nhất của Typhon là chất độc hoàn toàn vô dụng, lúc đánh nhau không dùng được gì cả. Typhon không có ý định gây chiến với Gymir, cũng không gọi con cái và đồng minh đến giúp đỡ, dù sao thì bị đánh vì nhìn lén chuyện đó nghe cũng xấu hổ quá. Nhưng chạy thì gã lại không chạy nhanh bằng Gymir có hóa thân bóng đen sở hữu thiên phú thời gian.

"Sao mày chỉ đánh vào đầu chứ?" Một cái đầu của Typhon giấu dưới những cái đầu bị đánh khác, giận dữ hỏi.

Cơ thể của quái thú Typhon cũng rất lớn, nếu không thì làm sao có thể nhét vừa nhiều đầu như vậy? Nhưng Gymir thậm chí còn không nhìn vào những bộ phận đó, chỉ đánh đầu, đánh vào mắt và mũi, làm cho Typhon tức giận không thôi, miệng phun lửa đen.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ