94

9 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 94

Đường cùng

Cindy bị đánh thức bởi nhiều tiếng kêu cứu khàn khàn.

Cô ôm đầu đứng dậy thì thấy bà nội đang cảnh giác canh cửa, tay bà cầm một khẩu súng ngắn nhỏ mà phụ nữ thường dùng.

"Cindy, con thế nào rồi?" Bà Fresnel phát hiện cháu gái mình đã tỉnh, mừng rỡ bước tới sờ trán Cindy. "Con bị sốt, bà đã cho con uống thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng."

Bà Fresnel đã quen với cơn sốt của cháu gái, tình trạng này xảy ra mỗi khi Cindy nghe thấy âm thanh bất thường. Có lúc bà Fresnel đã rất lo lắng, thậm chí còn tốn tiền tìm một bác sĩ tư nhân đắt tiền. Tuy nhiên, khi Cindy lớn lên, tần suất sốt bắt đầu giảm dần, giống như một đứa trẻ trở nên khỏe mạnh khi trưởng thành. Ngay khi bà Fresnel nghĩ rằng bệnh của Cindy đã được chữa khỏi thì vào năm 1952, Cindy bị sốt cao ba ngày ba đêm liên tục, còn nói nhiều lời nhảm nhí. Vậy là bà Fresnel đã có thể suy ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề dựa trên phản ứng của Cindy.

"Lần này con chỉ ngủ có nửa tiếng thôi."

Nhìn ánh mắt mong chờ của bà nội, Cindy cảm thấy vô cùng cay đắng.

"Không, ở đây nguy hiểm lắm bà." Cindy nhẹ nhàng nói. Triệu chứng ù tai nghiêm trọng của cô thuyên giảm, không phải vì họ đã thoát khỏi nguy hiểm mà vì họ đã rơi xuống vực sâu. "Những... âm thanh chết chóc đó đang lan rộng ra bên ngoài, còn chúng ta đã tiến vào khu vực trung tâm, giống như tâm bão sẽ yên tĩnh hơn ở ngoài vậy."

Bà Fresnel sững sờ.

Cindy nắm chặt tay bà nội như muốn lấy thêm sức mạnh từ hành động này.

Nửa phút sau, bà Fresnel vùng thoát khỏi tay Cindy, nói một cách thô lỗ: "Được rồi, bà nên nói cho con biết tình hình hiện tại. Con tàu va phải đá ngầm, nhưng tình hình có vẻ rất phức tạp, con tàu đang dần nghiêng."

Bất cứ ai sống sót sau chiến tranh đều biết rằng việc khóc lóc hay la hét trong hoảng loạn khi đối mặt với thảm họa là điều vô ích. Tốt hơn hết là nên tiết kiệm năng lượng để suy nghĩ về các vấn đề.

Cindy bám vào tường, cảm thấy thân tàu đã nghiêng hơn 30 độ.

"Đáy thuyền có thể bị vỡ, chúng ta hãy ra boong thuyền."

"Ồ, vậy thì con phải cẩn thận. Một vài hành khách bao vây thuyền viên, họ đã xảy ra xung đột trên boong thuyền."

"Vì sao ạ?"

"Hỏi hay lắm." Bà Fresnel lầm bầm: "Làm sao bà biết được mấy thằng ngốc nghĩ gì?"

Hai bà cháu thận trọng rời khỏi phòng, nhìn thấy đám đông hoảng loạn ở cuối hành lang. Đúng như dự đoán, bên ngoài đã xảy ra xô xát, boong thuyền chật kín người.

"Đừng cử động, phía dưới có cát lún, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ chết!" Lái chính tuyệt vọng kêu lên.

Cindy nhìn xuống, thấy một nửa dưới thân tàu đã chìm vào trong lớp cát mịn. Với dòng cát chảy nhanh do nước cuốn, có thể chẳng bao lâu nữa, tàu Elizabeth sẽ chìm hẳn xuống một ngôi mộ cồn cát.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ