62

11 1 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 62

Ngày ấy trăng bạc ló dạng

"Tôi phải đi đây."

Giọng nói nghèn nghẹt nghe như dây thanh quản trong cổ họng bẩm sinh đã có vấn đề, khiến cho câu từ phát ra cũng không rõ ràng.

Lại là một giấc mơ.

Hans chợt giật mình, sau đó đập đầu lên mái nhà. So với chiều cao đến hơn hai mét của anh, gác mái này rõ ràng là quá thấp.

Căn gác mái thấp và tối tăm trước kia nay trở nên ấm áp và sáng sủa. Trên tường bên phải có một lỗ thủng lớn, ánh nắng vàng ấm áp như trải một lớp sa-tanh vàng óng lên sàn gỗ đã mòn. Lớp lụa này êm ấm mềm mại.

Hans ngạc nhiên nhìn ra ngoài thì thấy mây trắng bồng bềnh, từng cơn gió cuồn cuộn thổi vào, cuốn đi bụi bặm trong gác mái, thổi bay đi mùi ẩm mốc nặng nề.

Hans cúi đầu nhìn bàn cờ nhảy bày trước mặt. Trên bàn cờ cũ kỹ bạc màu, những quân cờ thủy tinh vỡ được ánh nắng chiếu vào, màu sắc long lanh, tỏa sáng lấp lánh.

Một cánh tay gầy gò đầy sẹo vươn ra nắm lấy quân cờ.

Đứa bé ngồi trong góc tối duy nhất của gác mái, đôi mắt xanh lam nhạt trông như hai viên ngọc quý hiếm. Tựa như ánh sao.

Hans cầm quân cờ lên theo bản năng, sau đó cẩn thận đặt nó lên ô bàn cờ.

"Cậu... cậu thật sự là một phần của tà thần đó sao?"

Hans không biết Johnson là tà thần nào, trong sách cổ cũng không có ghi chép. Anh chỉ biết Johnson vốn sống trên biển, vì Brandon Lớn đã tài trợ cho một chuyến thám hiểm hàng hải nên anh rất sợ bản thể của con bạch tuộc khổng lồ kia chính là đứa trẻ ở gác mái. Một con quái vật có sức mạnh cao hơn quyến thuộc của tà thần, nhưng không phải tà thần...

Đứa trẻ lặng lẽ nhìn Hans, không trả lời.

Hans cảm thấy không phải nó từ chối trả lời anh, mà là không biết trả lời như thế nào.

"Cậu không tiếp tục sống ở đây à?" Hans rất ngạc nhiên.

Có những giấc mơ là một không gian cố định, dù đang ở đâu thì chủ nhân của giấc mơ vẫn luôn giữ nguyên vẹn khung cảnh đó... Vì trái tim họ mắc kẹt ở đó nên "tôi phải đi đây" không có nghĩa là tà thần rời khỏi Venice, mà là giấc mơ này sẽ không còn tồn tại nữa.

Là một nhà trị liệu, Hans hy vọng đứa trẻ rời khỏi gác mái, nhưng nghĩ đến lời của Johnson, anh cũng không xác định được kết quả này là tốt hay xấu. Điều gì sẽ xảy ra nếu tà thần quyết định xóa bỏ ý thức của đứa trẻ loài người này?

Hans cực kỳ bất an.

Anh khẽ hỏi: "Là tà thần thả tự do cho cậu à?"

"Chính anh đã giúp tôi buông tay."

Cơ thể của đứa trẻ nhích về phía trước, khuôn mặt quái đản của nó cứ thế lộ ra dưới nắng, mái tóc lưa thưa bị gió thổi bay, trong đôi mắt xanh hiện lên nụ cười.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ