53

8 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 53

Hai chiều

"Hử?"

Johnson đột nhiên dừng bước.

Ai đó đã chạm vào điểm cuối của sức mạnh mở rộng của y, cảm giác này thật lạ lùng.

Con kiến ​​tầm thường đang cố gắng nhón chân lên chạm vào bản thể của thần linh, hoàn toàn không biết rằng mình đang bước vào cõi chết.

***

Hans nửa quỳ trên mặt đất. Dù vậy, anh vẫn cao hơn đứa trẻ rất nhiều, để nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhạt vô cảm kia, Hans chỉ có thể cúi đầu, ôm lấy vai nó mà nói: "Đừng tiếp tục chờ đợi lời xin lỗi từ một thứ súc vật, điều đó không đáng đâu."

Cảnh tượng trong giấc mơ lại thay đổi, họ trở về căn gác mái đổ nát và tối tăm.

Roi ngựa của Linde rơi xuống sàn, gã nằm trên mặt đất với khuôn mặt bầm tím sưng vù, răng mất vài chiếc.

Sự biến dạng trên cơ thể Linde cũng biến mất. Gã bây giờ trông giống như một đứa trẻ bị đánh đập dã man, bộ dạng nhếch nhác, ánh mắt sợ hãi, muốn kêu cứu nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ, vì má sưng quá lớn nên mắt trái chỉ còn là một khe hở, còn mắt phải thì sưng đến nỗi không thấy đâu nữa.

Hans: "..."

Những tổn thương trong giấc mơ không được phục hồi nhanh chóng sau khi chuyển cảnh à? Tại sao vết thương được giữ nguyên vẹn thế?

Hans đưa mắt nhìn về phía đứa trẻ kỳ quặc trên gác mái, ngập ngừng hỏi: "Tôi đoán sai à? Cậu không quan tâm đến lời xin lỗi của Linde nữa, chỉ muốn ai đó đánh ông ta thôi?"

Nếu điều này có thể chữa lành một trái tim tan vỡ, một đứa trẻ tội nghiệp bị tà thần ô nhiễm và biến thành quái vật, thì Hans nghĩ mình có thể đánh thêm vài hiệp nữa, dù sao cũng không cần tốn nhiều công sức.

"Họ... dùng cậu làm vật tế cho vị thần nào vậy?" Hans bức thiết hỏi, anh nhanh chóng nhận ra sự liều lĩnh của mình, cố gắng nói chậm lại: "Thật ra trên đời này có rất nhiều quyến thuộc của tà thần, trong đó có một số còn lưu giữ ký ức của con người giống như cậu vậy, chỉ cần thần của họ hoàn toàn ngủ say, họ sẽ không bị khống chế..."

Gác mái ngập trong những âm thanh sột soạt kỳ lạ. Những dây leo đen cứ kéo dài mãi, biến nơi này thành một hang ổ quái dị, kín như bưng.

Hans theo bản năng muốn lao ra ngoài, chạy trốn khỏi nơi khủng khiếp này. Nhưng nghĩ đến con quái vật đáng sợ xuất hiện ở Venice, anh nghiến răng chống lại bản năng sợ hãi, vẫn bất động. Việc có thể thoát khỏi giấc mơ này hay không đã không còn quan trọng nữa, không thể bỏ qua manh mối. Nếu có thể cứu được linh hồn của một đứa trẻ vô tội, còn cứu được cả thành phố này thì thật đáng giá.

Nghĩ đến đây, Hans cố gắng hết sức phớt lờ những biến đổi xung quanh, anh nóng lòng hỏi: "Cậu đang ở đâu, ra khỏi giấc mơ này rồi tôi sẽ tìm cậu, tôi sẽ không lừa cậu, nhất định sẽ tìm..."

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ