25

26 1 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 25

Bước đi lặng lẽ

Sương mù che khuất mọi điều kỳ dị trong thành phố này.

Bướm xám bay về phía chiếc đèn lồng trên thuyền chở hàng, bám vào từng lớp một, giũ tung thêm nhiều bột vảy xuống đó.

Không chỉ chiếc đèn đó, mà chẳng bao lâu sau cả con thuyền đều tỏa ra ánh sáng xanh tím. Nó hệt như một con thuyền ma chở đầy linh hồn người chết, xuyên qua làn sương dày, di chuyển trên dòng sông Styx* tối tăm và lạnh lẽo.

* Sông Styx có thể coi là dòng sông nổi bật và quen thuộc nhất trong các dòng sông ở cõi âm trong thần thoại Hy Lạp, thường đóng vai trò là lối vào, nơi Charon (người lái đò của người chết) chèo thuyền chở người đã khuất để họ đi vào bước vào cõi âm.

Đáng tiếc là con người không thể nhìn thấy loại ánh sáng này, cũng không thể nghe thấy tiếng bướm vỗ cánh.

Khi số lượng bướm xám giảm dần, con thuyền ma từ từ tiến vào bờ, nó không chọn bất cứ bến tàu nào mà đi đến một đường ống dẫn nước thải. Miệng ống nước thải khổng lồ có thể chứa một thuyền chở hàng cỡ nhỏ, vị trí miệng ống nằm sâu dưới nước. Ở đây từng có một nhà máy, nhưng sau đó bị bỏ hoang, ngay cả những đường ống cũng bị rỉ sét và phủ đầy những vết bẩn đáng ngờ.

Ào ào ào.

Chân vịt khuấy nước sông, đẩy thuyền chở hàng vào sâu trong đường ống thoát nước.

Đường ống ngày càng hẹp hơn. Phần mái thuyền chở hàng đã bắt đầu cạo nhẹ vào bốn mặt tường, âm thanh vang vọng trong đường ống, nghe như tiếng nuốt ừng ực phát ra từ sâu trong cổ họng của một con quái vật. Khi con thuyền sắp bị ống nước đè nát, nó bất ngờ chìm xuống...

Phía trước bỗng mở rộng ra, dòng nước đẩy con thuyền ma vào một nhà máy bỏ hoang. Không biết nơi này đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm, một nửa đã bị ngâm trong nước, bốn bức tường đã mọc rêu đen xanh sáng lập lòe, những thanh xà gỗ bọc tôn đã rơi xuống trên mặt nước, rõ ràng là con thuyền không thể tiến về phía trước được nữa.

Thuyền chở hàng đập vào xà gỗ rồi từ từ dừng lại. Lúc này, một nửa số bột vảy dính vào thân thuyền đã bị ống nước thải "bào mòn" mất một nửa.

"Đến rồi."

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ trên thuyền.

Một nhóm người mặc áo choàng đen dày bước ra khỏi khoang thuyền.

Người đi đầu tiên tháo chiếc đèn lồng treo trên mũi thuyền xuống, nguồn sáng này chiếu sáng khuôn mặt của lão... trông như một hộp sọ xám đen, có ánh sáng phản chiếu từ hốc mắt.

Khi chiếc đèn lồng được di chuyển ra xa hơn, có thể thấy rõ lão chỉ đang đeo mặt nạ phòng độc, lớp màng đen bên ngoài đã bong ra, nắp kim loại ở miệng và mũi để thở cũng bị rỉ sét. Tóc lão cũng được che phủ bằng một chiếc mũ da, tay đeo găng tay dài bằng da cá mà những người bán thịt thích sử dụng, còn chân mang ủng cao su dưới chiếc áo choàng đen.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ