56

9 0 0
                                    

Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả

Dịch: Mặc Thủy

Chương 56

Tiếp tục trò chơi

Johnson đen mặt đẩy Gymir ra.

Y có hơi bồn chồn bất an.

Gymir theo sau, không quá xa cũng không quá gần, nắm bắt một khoảng cách vừa phải.

Những tòa nhà ven đường như đang buông xuống từng bức rèm mưa, tạo thành một tấm chắn trong suốt độc đáo. Khi họ đi qua chúng, nước mưa tự động tránh ra, dường như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng ánh đèn tỏa ra từ vài tòa nhà đã phơi bày những bí mật của tà thần.

Cái bóng đang thay đổi.

Bóng của Gymir lặng lẽ vươn ra một đoạn, chọc chọc cái bóng của Johnson.

Johnson bước đi nhanh hơn.

Cái bóng buông tay ra, sau đó cẩn thận vòng ra phía tới trước bóng của Johnson, vẫy vẫy cái chi tròn vo không có ngón tay của mình, nó đột nhiên "dựng" lên khỏi vũng nước đọng trên mặt đất, cái bóng chuyển từ mặt phẳng sang hình ba chiều, nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Johnson như một cái đuôi. Trước khi Johnson cúi đầu xuống, nó đã nhanh chóng rút lại, biến mất không còn dấu vết.

Johnson: "..."

Y nghĩ Gymir đang tận hưởng việc này. Nếu Johnson không phá vỡ sự im lặng, Gymir có thể chơi trò này theo nhiều cách khác nhau.

"Chúng ta nên nói chuyện." Johnson đột nhiên dừng bước, quay người lại.

Gymir ngẩn ra trong giây lát, những xúc tu bóng đen vươn dài ra "ôm" hụt.

Lúc này, một bức tường đá trắng xám tình cờ phải chiếu bóng của họ: Cái bóng cao lớn không nhìn rõ khuôn mặt nhanh chóng vặn vẹo rồi sắp xếp lại, biến thành một người cá với mái tóc dài buông xõa chiếm cứ tảng đá ngầm. Người cá ngẩng đầu lên, góc nghiêng hoàn hảo khiến ánh nhìn của người khác bất giác chìm đắm trong đó.

Chuyển động của người cá cũng trùng khớp với Gymir một cách lạ thường, hắn nhìn Johnson như thể đang nhìn kho báu yêu quý của mình.

Johnson: "..." Tà thần cũng thực sự không dễ gì giữ được tỉnh táo trước sự quấy rối thế này, thật đấy.

Johnson rất muốn dùng dây leo che đi đôi mắt và khuôn mặt Gymir, hoặc là giật phăng chiếc mặt nạ rồi đeo lại lên mặt thần Biển. Đây là cách gọn gàng đơn giản nhất. Nhưng Johnson không dám. Không một dây leo nào dám vươn ra. Gần một nửa cơ thể y vẫn còn đang tê cứng.

"Vì ta quá vội vàng? Em không vui sao?" Gymir hạ giọng thì thầm.

Dù lần này Gymir không cố ý dùng âm thanh quyến rũ, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn tồn tại. Sức mạnh của tà thần là bẩm sinh, và gắn liền với cảm xúc của họ, họ có thể kiểm soát được cường độ nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của nó.

"Sau này khi chơi trò chơi thám tử loài người, ta chắc chắn sẽ nghiêm túc." Gymir hứa hẹn.

Johnson muốn nói lại thôi.

[2024-DỊCH XONG] ĐÁ DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ