Chương 30: Chiều chuộng

598 51 1
                                    

Sở Phùng Thu có thể cảm nhận được sức sống toát ra từ Tống Mãn, giống như ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Nhưng kỳ lạ thay, cô ấy lại không phải là người mà bạn có thể dễ dàng nhìn thấu. Thoạt nhìn, Tống Mãn có vẻ dễ hiểu, nhưng khi cố gắng tìm hiểu sâu hơn, cô nhận ra rằng mình chỉ mới thấy được bề nổi của tảng băng chìm, và có lẽ chỉ qua những gì cô ấy biểu hiện ra bên ngoài mà đoán được một phần nào đó.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay của Tống Mãn truyền sang, mang đến cảm giác như đang ngâm mình trong nước ấm, xua tan cái lạnh bên trong lòng Sở Phùng Thu.

Khi tối đến, kết quả tổng hợp của kỳ thi đã có, và không ngạc nhiên khi Tống Mãn là người đứng cuối lớp. Chủ nhiệm lớp nhìn bảng điểm, trên mặt vẫn giữ được vẻ bình thản.

Mặc dù lần này điểm trung bình của lớp rất thấp, nhưng cô giáo vẫn thấy rằng tình hình không quá tệ. Điểm thấp nhất của lớp là 510 điểm, trong khi Tống Mãn chỉ đạt 320 điểm, điều này thực sự nổi bật. Nhưng nghĩ lại, trước đây Tống Mãn chỉ đạt hơn 100 điểm, và bây giờ đã tăng thêm 200 điểm trong một khoảng thời gian ngắn, điều đó cho thấy cô bé này vẫn có tiềm năng. Do đó, cô giáo lập tức báo tin tốt này cho cha của Tống Mãn.

Tống Mãn nhìn điểm số của mình mà không có cảm xúc gì đặc biệt. Khi mọi người đều đổ xô đi xem bảng điểm được dán trên tường, Tống Mãn và Sở Phùng Thu vẫn ngồi yên tại chỗ.

Tống Mãn đã biết rõ mình sẽ đứng cuối lớp, không có gì ngạc nhiên cả. Nhưng khi nhìn thấy Sở Phùng Thu vẫn ngồi yên lặng, không hề tỏ ra quan tâm đến kết quả, cô cảm thấy tò mò.

"Sở Phùng Thu, cậu không muốn xem mình được bao nhiêu điểm sao?"

"Không cần đâu," Sở Phùng Thu trả lời, tay vẫn xoay xoay cây bút mà không hề nhìn về phía bảng điểm.

Tống Mãn thấy thái độ của Sở Phùng Thu khá thú vị. Không phải là cô ấy kiêu ngạo, tự tin rằng mình chắc chắn sẽ đứng nhất, mà thật sự trông như thể kết quả không quan trọng đối với cô ấy.

"Sao cậu tự tin thế?"

"Mình không học vì điểm số," Sở Phùng Thu đáp, vẻ mặt có chút lười biếng, một thoáng lạnh lùng hiện ra trên nét mặt của cô.

Cô không nhìn Tống Mãn, nhưng Tống Mãn đã nhìn rõ biểu cảm đó. Nét lười biếng ấy giống như cảnh hoàng hôn mà cô từng nhìn thấy trên mặt hồ băng, lộng lẫy và mê hoặc nhưng lại mang theo chút yếu đuối. Trên lớp băng dày, có một vệt sáng trắng, ánh sáng ấy chói lóa, giống hệt như nét lạnh lùng kia.

Tống Mãn bị thu hút kỳ lạ, muốn khám phá bí mật ẩn sau tầng mây, nhưng ý nghĩ ấy đến nhanh và cũng tan biến nhanh chóng.

Cô nhận ra mình đã vô thức nghiêng người về phía trước, liền lùi lại và ngồi thẳng lưng.

Sở Phùng Thu không nhận thấy động tác của Tống Mãn, vẫn tiếp tục nhìn vào bài tập trước mặt. Nếu Tống Mãn tiến gần hơn một chút, cô sẽ phát hiện ra rằng Sở Phùng Thu không phải đang làm bài tập trung học bình thường, mà đang viết những nội dung phức tạp và khó hiểu hơn nhiều.

[BHTT] [EDIT-Hoàn] Mau tới làm bài -Tiểu Ngô QuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ