Thế giới này vẫn như vậy.
Băng qua trong mắt thiếu niên này là sự hối hả vội vã của những dòng người trôi qua trôi lại. Khói bụi và khí thải công nghiệp có thể thấy được ở bất cứ nơi đâu. Nơi nóng phả ra từ động cơ những chiếc xe có vẻ thanh nhã tráng lệ như càng hun đúc thêm cái nóng mùa hè, da dẻ mọi người bóng nhẫy mồ hôi. Có người vội vã gạt đi, có người chỉ đành mặc kệ, tranh thủ tiến bước, tiếp tục hòa vào dòng người vĩ đại.
Chỉ có thiếu niên này khác biệt.
Bước đi chậm dãi thong thả, không vội vàng, không xúc động, không hối hả bon chen, nhưng lại không có mục đích.
Hắn khác biệt, nên giữa dòng đời dòng người sô đẩy này, hắn lạc lõng.
“Cuộc sống của người thường chính là như vậy, sao thế !? Cảm thấy mình không thể hòa nhập được sao !?”
Bên tai vang lên tiếng nói, thiếu niên quay sang. Đó là một cô gái trẻ, tuổi từ mười tám đến đôi mươi, ánh mắt có phần thong dong giống hắn, nhưng nhiều hơn là sự trấn định. Cô đang ôm một tập sách trước ngực, bước chân không vội vã như những con người xung quanh, nhưng không giống hắn, lạc lõng trong thế giới này. Cô là một phần tử của nó, con đường của cô có đích đến, không vô định như hắn.
Hắn là người qua đường, còn cô – chính là những người bước trên con đường đó từ đầu đến cuối. Biến lối đi ấy thành con đường.
“Đã biết tôi không thể hòa nhập, tại sao vẫn cố gắng kéo tôi vào !?” Thiếu niên hỏi.
“Không biết, có lẽ chỉ do ngẫu hứng nhất thời của tôi, cũng có thể - là bởi vì tình thương của ai đó dành cho cậu là vô bờ bến. Dù không thể ở bên cạnh cậu nữa, nhưng vẫn muốn cậu có một tương lai khác biệt so với con đường cũ kia. Thật lạnh lẽo.” Cô gái đáp khi nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên tay, lúc này mới lộ ra một chút hối hả của người đi đường.
“Con người có một khả năng rất đáng nể, như bao loài động vật khác, đó là thích nghi. Con đường cũ có tệ hại đến thế nào, tương lai tối tăm ra sao, tôi cũng sẽ làm quen được. Mà thật ra, tôi đã quen từ lâu rồi.”
“Chính vì muốn phá bỏ cái thói quen đó của cậu, tôi mới muốn cậu sống ở đây ! Trong thế giới của người bình thường này. Tôi muốn cậu thay đổi, tiếp đó thay đổi thế giới đó của cậu. Những bước đầu có thể lạc lõng khó khăn, nhưng tôi sẽ đi trước dẫn đường. Cậu chỉ cần bước theo là được !” Cô gái lắc đầu nói, ngừng xem đồng hồ.
Đúng giờ rồi, xe bus đã đến. Cô vội vã chen lên phía trước cùng đám người hừng hực bên cạnh, tiếng nói để lại chỉ là những đoạn đứt quãng không rõ ràng. Nhưng thiếu niên vẫn nghe rõ mồn một.
“Cậu chỉ cần bước theo là được !”
Vậy là bước chân của hắn không tự chủ được mà nhanh lên, hòa vào đám đông đang liều mạng tranh đấu một xuất đứng trên chiếc xe bus chật chội.
...
Tường rất hiếm khi nằm mơ, đối với hắn, giấc mơ là một việc hết sức xa xỉ. Bộ não hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái tỉnh và cảnh giác với mọi thứ xung quanh, dù nhìn giống như đang hôn mê, nhưng nếu chịu uy hiếp đến một mức độ nhất định nào đó, hắn cũng sẽ có thể bật dậy như một zombie, tiến hành phản kích trong chớp nhoáng khiến vô số kẻ ôm hận mừng hụt mà ngã xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
IMI - Thực nghiệm đảo
Ciencia FicciónNó chính là như vậy. Vì chiến mà sinh, vì chiến mà chết, máu tươi chảy hết, chinh chiến không ngừng. Cả đời anh hùng cả đời bi ca, nhiều năm về sau, có lẽ sẽ phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều...những người yêu thương nó, người mà nó thương yêu. Dùn...