Có thể nói, đêm nay tại vị trí cột sáng vô cùng bắt mắt này, chính là sân khấu náo nhiệt nhất của Thực Nghiệm đảo từ khi mở ra cho tới bây giờ. Gần trăm cặp mắt của các siêu năng lực gia đủ thể loại vẫn cố gắng bám trụ từ khi Takeshi và Thần Tiễn chơi trò mèo vờn chuột lúc đầu, cộng với mấy chục thiết bị do thám công nghệ cao của đám nhân sĩ theo trường phái công nghệ như Kim Ji Jine, và Lee Ji Won cũng đang dán mắt vào nơi đây.
Số lượng khán giả không vì những chấn động mạnh mẽ của các đại nhật vật liên tục kéo đến phát ra để thị uy mà giảm bớt, trái lại ngày một đông lên. Thích xem náo nhiệt vĩnh viễn là tập quán đáng buồn nhất của con người. Cũng vì thế mà vô số kẻ phải đánh đổi cả sinh mạng cho lòng tò mò không đáng của mình.
Anacharka đang lơ lửng trên bầu trời ở một độ cao nhất định, vừa đủ để đám côn trùng dưới chân ngụy trang thành một đám mây đen kín đặc trong mắt đám người phía dưới, lại cũng vừa đủ để có tầm nhìn tốt nhất quan sát tàn cuộc. Hắn bắt đầu hoảng hốt phát hiện ra đám trùng độc dưới chân đang không ngừng rít gào lạo xạo biểu thị sợ hãi, đám mây mà hắn đang cưỡi lên do chúng tổ hợp thành có nguy cơ bị phân giải.
Anacharka luống cuống, không ngờ chỉ vì cố đấm ăn xôi, muốn chia chút canh ngọt từ thịt lẩu Thần Tiễn mà lại sắp ngã chết tức tưởng thế này, hắn có cảm giác khóc không ra nước mắt. Hôm nay làm gì cũng bất lợi, chắc ra khỏi cửa vừa bước nhầm chân, hay là do nhân phẩm của hắn không được tốt nên giời phạt đây !?
Hắn luống cuống muốn hạ xuống nhưng vô vọng, đám trùng độc dưới chân thế mà phân giải quá nhanh, nhanh hơn dự tính của hắn rất nhiều, chỉ một chút sợ hãi dưới uy áp của con bé mặc cung trang cổ đã làm lòng đoàn kết có được từ việc chung hưởng xác thịt hắn của chúng tan nát, thân con nào con nấy lo.
Đám mây côn trùng tan rã chỉ trong tích tắc, theo kiểu binh bại giống như núi đổ. Anacharka chỉ có thể miễn cưỡng rên lên một tiếng bất cam rồi rơi xuống.
Rơi xuống một mét.
“Ha...ha... cảm giác mạnh thật con mẹ nó thiếu tinh tế, sao lắm đứa thích chơi nhảy cầu như vậy được nhỉ !?” Anacharka thở ra mấy ngụm hơi lạnh, vuốt mồ hôi trán đầm đìa.
Hắn đang lơ lửng trên không, tứ chi chống xuống không khí, giống như đang bò trên một mặt sàn vô hình nào đó. Trên thực tế, chính thứ giống như mặt sàn vô hình này đã cứu hắn một mạng, không phải ngã chết tức tưởi như mấy phút trước vừa hình dung.
“Chị đến chậm chút nữa là tôi xong đời rồi đó, Sandra !” Anacharka cười miễn cưỡng nói với vẻ hờn dỗi hiếm hoi.
“Tôi chạy quanh đảo dụ mọi người đến đây theo lệnh của cậu mà !! Ai biết được mọi chuyện thay đổi nhanh như vậy chứ !”
Tiếng nói văng vẳng tứ phía, giống như Anacharka đang ở trong một vùng sơn cốc khép kín, hét to một hơi rồi lắng nghe vọng âm của mình dội lại vậy.
Sau đó không gian bên cạnh hắn bắt đầu rung rung như gợn sóng, rồi từ trong đó, một bóng người áo choàng, mũ xụp phủ kín toàn thân nhẹ nhàng bước ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
IMI - Thực nghiệm đảo
Ficção CientíficaNó chính là như vậy. Vì chiến mà sinh, vì chiến mà chết, máu tươi chảy hết, chinh chiến không ngừng. Cả đời anh hùng cả đời bi ca, nhiều năm về sau, có lẽ sẽ phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều...những người yêu thương nó, người mà nó thương yêu. Dùn...