Chap 41: "Thằng tiện nhân...!"

590 45 1
                                    

 Soonhoc nghe tiếng khóc của cậu vội vàng đi vào phòng khách, nhìn thấy cảnh này cũng không biết mình có nên tiến lên khuyên không.  

Không nghĩ tới cậu cư nhiên lại khóc thê thảm như vậy, SeungHyun tay chân có chút hoảng, vội vàng giúp cậu xoa, "Rất đau sao ? Ngoan... Đừng khóc, đều là anh không tốt, nếu không cho em đánh lại ?"

JiYong đột nhiên dừng tiếng khóc, ở trên người anh cọ cọ, đem nước mắt trên mặt cọ sạch sẽ, chôn ở trong lòng anh ngây ngô cười, cậu chỉ biết Hyunie vẫn yêu cậu.

Thấy cậu không có phản ứng, SeungHyun vội vàng đem cậu từ trong lòng ra," Bé cưng..."

JiYong móm miệng, ôm anh hỏi, "Thật sự muốn cho em đánh lại sao? Có thể sẽ chết người đó !"

SeungHyun nhìn cậu vẻ mặt nghiêm túc, dở khóc dở cười, "Bé cưng nỡ đánh chết anh sao ?"

JiYong lắc lắc đầu, "Thế vẫn là không cần đánh."

Soonhoc bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra vốn không cần anh phải lo lắng rồi ! Thật đúng là không ngờ ông chủ một khi động lòng, cư nhiên kinh thiên động địa như vậy. Tối hôm qua Daesung cư nhiên thật sự cả đêm ở Black. Ban đầu chứng kiến cậu ta làm chuyện đó, anh đã trách cậu ta Black với một người còn sống ! Lại nhìn hai người liếc mắt một cái, xoay người đi làm việc của mình.

" Lão đại..." SeungRi cầm văn kiện đi vào, ngồi xuống sofa đối diện SeungHyun, "Này cần anh kí tên gấp, tôi đã quên đưa cho anh !"

SeungHyun tiếp nhận hỏi, "Cậu xem qua chưa?"  Thấy SeungRi gật đầu, SeungHyun nhìn cũng không thèm nhìn liền kí tên mình.

SeungRi bắt chéo hai chân, hai cánh tay khoát lên chỗ tựa lưng của sofa, bộ dáng buông thả không vào khuôn phép tràn ngập lực hấp dẫn, nhưng ánh mắt phiêu tán kia rõ ràng đang thất thần.

JiYong ánh mắt lộ ra một chút giảo hoạt, ôm SeungHyun hỏi, "Hyunie, đây là không phải chính là mơ mộng sao ?"  SeungHyun nhìn thoáng qua SeungRi vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt lộ ra một chút ý cười, yêu chiều nhéo mũi nhỏ của cậu.

Qua một hồi lâu, SeungRi mới hồi phục tinh thần lại, cầm văn kiện liền đi ra ngoài, sau đó tựa như nhớ tới cái gì, cước bộ dừng lại, bất đắc dĩ xoa trán, quay đầu nói, "Lão đại, anh hôm nay phải đi công ty !"

Được SeungRi nhắc nhở, SeungHyun mới nhớ tới hôm nay quả thật có việc, mắt nhìn người trong lòng, dịu dàng hỏi, "Bé cưng, muốn cùng anh đến công ty không ?" Anh thật có chút lo lắng để một mình cậu ở trong biệt thự.

JiYong đang muốn gật đầu nhưng nhớ tới buổi sáng trộm nghe điện thoại của anh, gật đầu lập tức biến thành lắc đầu, cậu nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ kia thật tốt !

SeungHyun nhịn không được nhíu mày, "Thật sự không muốn đi cùng anh ?" Cậu vẫn đều dính anh, vốn tưởng rằng cậu nhất định sẽ cao hứng gật đầu nhưng không nghĩ tới cậu cư nhiên không muốn đi công ty cùng anh, trong lòng không khỏi có chút là lạ, có chút mất mát.

JiYong nghĩ một lát phải chạy trốn như thế nào, cũng không chú ý tới cảm xúc của anh. SeungHyun thấy cậu không yên lòng, mày nhíu càng chặt, bảo Soonhoc chăm sóc cậu mới cùng SeungRi ra cửa.

[Fanfic][Longfic][GTOP]: TỔNG TÀI LÀ ANH, TIỂU BẠCH THỎ À!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ