Yoona đưa Seohyun đi ăn trưa ...
"Muốn ăn gì?" – Yoona lên tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước lái xe.
"Ưm ... thế Yoong muốn ăn gì?" – Seohyun ngẫm nghĩ.
"Ăn ... em" – Yoona nói đùa nhưng khuôn mặt vẫn cứ lạnh tanh như không.
"Yoong đừng cứ mãi trêu em có được không?" – Seohyun nũng nịu.
"Hm, tôi nói là thật" – Yoona vẫn không nhìn Seohyun.
"Yoong ... biến thái. Sao có người có thể nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ?"
"Tôi đã bảo là tôi nói thật. Em không tin à?" – Yoona nhấn mạnh, đảo mắt nhìn Seohyun đầy xảo quyệt.
"Em ... không nói chuyện với Yoong nữa" – Seohyun giận dỗi.
"Em dám?" – Yoona hắn giọng.
"Yoong đúng là ... bá đạo" – Seohyun cười khổ.
"Quá khen" – Yoona cũng mỉm cười vui vẻ.
Yoona không ăn, chỉ gọi món rồi ngồi nhìn Seohyun ăn say xưa. Khuôn mặt trắng sữa như con nít, cánh môi xinh xắn, hai gò má phình to vì đang ngốn thức ăn, trông Seohyun lúc này vừa tinh nghịch vừa đáng yêu khiến cho Yoona không cách nào rời mắt. Người con gái này, bất kể làm chuyện gì, ngay cả điệu bộ khi ăn của cô cũng có thể khiến trái tim người ta thổn thức như vậy, thảo nào ai gặp cũng yêu. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Yoona là người cao ngạo cho nên bản thân có tính chiếm hữu tuyệt đối. Nhất là bây giờ, khi Yoona đã một lòng muốn yêu thương, muốn bảo vệ, muốn ở bên cạnh người con gái này thì tất nhiên Yoona sẽ không để một ai có thể tơ tưởng đến cô. Cuộc đời Yoona đã mất mát quá nhiều rồi, bây giờ đối với Yoona cô là cuối cùng cũng là duy nhất, Yoona rất sợ sẽ mất đi cô, mất đi người con gái Yoona yêu vô cùng. Cho nên trước đây Yoona mới trốn tránh cô, Yoona thà mình không có được cô vậy thì Yoona sẽ không phải mất cô nhưng kể từ khoảnh khắc Seohyun ngất trong tay Yoona đêm hôm trước Yoona đã biết mình không thể nào trốn tránh nữa. Yoona yêu cô, Yoona muốn dùng chính bản thân mình bảo vệ cho cô, Yoona muốn có cô, muốn ở bên cô, yêu thương, nuông chiều cô ... mãi mãi ... chỉ có Yoona và cô.
"Sao Yoong không ăn? Không hợp khẩu vị à?" – Seohyun ăn gần xong nhìn sang thì thấy đồ ăn Yoona gọi vẫn còn nguyên, Yoona thì đang ngồi thừ ra đó nhìn cô.
"Tôi chỉ có khẩu vị với mỗi em thôi" – Yoona nhếch miệng cười cười.
"Yoong đừng có quá đáng, người ta nghe thấy bây giờ" – Seohyun đưa mắt nhìn đi xung quanh, cũng may nhà hàng này đặt bàn cách xa nhau, nếu không thì có ai nghe được những lời sởn gai óc của Yoona thì cô sẽ ngượng chết mất.
"Liên quan gì đến họ?" – Yoona thản nhiên.
"Yoong ... chắc chỉ có mình em mới có thể chịu nổi mấy lời nói thẳng thừng không biết ngượng của Yoong" – Seohyun tinh nghịch nói.
"Nên chỉ em mới hợp với tôi" – Yoona cười, lấy khăn giấy lau vết tương dính trên khoé môi Seohyun, rất cưng chiều.
"Yoong đừng có mà đắc ý, không hiểu sao khi Yoong giảng bài lại rõ ràng và đường hoàng như vậy nhưng khi giao tiếp với người khác thì cứ như một khúc gỗ thế?" – Seohyun lầm bầm vu vơ.