CHAP 119

137 2 0
                                    

Xe dừng lại trước một nhà hàng Pháp nằm trên đường Walden, Yoona và Seohyun dùng bữa xong thì Yoona nhận được điện thoại của Sooyoung thông báo rằng lễ cưới của Sooyoung đã định xong ngày và mời hai người hôm đó đến dự, vừa hay trước dịp Tết âm lịch vài ngày nên Yoona và cô cũng tiện sắp xếp hơn. Nghe việc Seohyun trông có vẻ rất háo hức, cũng chẳng còn bao lâu là đến ngay thôi, lại có thể về nhà thăm mọi người rồi, còn nữa việc nhận lời cầu hôn của Yoona vẫn còn chưa dám nói cho ai biết, cô định bụng đến lúc đó sẽ thưa chuyện với cả nhà luôn.

Yoona gọi điện bảo trợ lí sắp xếp thời gian biểu và xin nghỉ phép với phía nhà trường, con người cuồng công việc như Yoona trước nay chưa hề hoài phí bất cứ ngày phép nào thế mà từ lúc ở bên Seohyun ,Yoona lại cảm thấy thắc mắc vì sao trước kia Yoona có thể sống nhạt nhẽo như vậy chứ, bây giờ Yoona đều tận dụng trọn vẹn ngày nghỉ và ngày phép ở bên cạnh cô.

Dùng bữa xong trở lại trong xe, Seohyun cứ nghĩ tiếp theo là về nhà nhưng hình như hướng xe chạy là ngược lại với đường về nhà, nhận ra sự ngạc nhiên của cô, ánh mắt Yoona lướt qua gò má phụng phịu của cô, xoay mặt cô lại đối diện với mình.

Ánh mắt Yoona nhìn cô trông đợi, giọng trầm trầm êm ái vang lên: "Seo tiểu thư, em phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi chứ"

Seohyun vẫn chưa tiêu hoá nổi câu nói khó hiểu của Yoona thì Yoona đã lôi ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhung màu xanh có đính một chiếc khoá nhỏ bằng bạc sáng bóng. Yoona bật chiếc khoá ra, vật ẩn trong đó xuất hiện lấp lánh và bắt mắt. Seohyun chợt thấy cay cay sống mũi, bên trong đó là một đôi nhẫn bạch kim không quá cầu kì phức tạp với những đường cắt xoắn được nhấn bằng viền đá quý màu lam nhạt trông rất tinh tế và trang trọng, bên trong thân nhẫn được khắc tên của cô và Yoona.

Yoona nói: "Đây là nhẫn cưới, Yoong không nghĩ là sẽ dùng nó sớm như vậy nhưng mà biểu hiện của em cho Yoong biết là đến lúc rồi. Đừng cứ mãi nghĩ cho người khác, em xem đi lúc em nghe tin lễ cưới của Sooyoung thì cười tươi thế nào? Có nghĩ cho cảm nhận của Yoong hay không đây? Yoong đồng ý đợi em tốt nghiệp xong mới kết hôn nhưng mà sáng nay Yoong chợt đổi ý rồi, sợ em chạy mất cho nên bây giờ chúng ta đi đăng kí kết hôn đi!" – Yoona bất chợt cười gian xảo: "Sau khi cướp mất sự trong trắng của Yoong thì thiết nghĩ em nên cho Yoong một danh phận đi chứ?"

Seohyun nghe Yoona nói xong thì vừa cảm động vừa buồn cười, viền mắt đã đỏ hoe thế mà khoé môi vẫn cong lên cười rõ tươi, lúm đồng tiền sâu hoắm trông đáng yêu không tả nỗi. Yoona đóng hộp nhẫn cho lại vào túi rồi vuốt má Seohyun cưng chiều.

"Sao rồi, chấp nhận bồi thường thiệt hại cho Yoong rồi chứ, phải cho Yoong một danh phận đường hoàng đấy, sau này đừng hòng trốn đấy nhé, có đến chân trời góc biển Yoong cũng tìm em đòi nợ"

Seohyun bĩu môi tựa đầu vào vai Yoona: "Em chưa từng gặp người nào nói điêu đến vậy mà không biết ngượng như Yoong, cứ như em thật sự cướp mất sự trong trắng của Yoong vậy, đồ lưu manh, em chưa nói là đồng ý đâu đấy"

"Còn không phải thế thì là gì, không phải em cướp thì ai vào đây? Hai mươi sáu năm gìn giữ chỉ đợi em đến rồi cướp đi thôi, bây giờ cướp được rồi thì đừng mong phủi bỏ trách nhiệm, em không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác" – Yoona điềm nhiên đáp, người tài xế từ nãy giờ bất đắc dĩ phải chứng kiến một màn đấu khẩu vừa trẻ con vừa ấu trĩ của hai người trưởng thành phía sau khi nghe được câu nói này cũng không nhịn được mà phì cười, lại nghe được tiếng Yoona hắn giọng thị uy liền vờ như không biết gì mà tập trung lái xe.

YOU ARE MY SUNSHINE - YOONHYUNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ