Sáng thứ hai đầu tuần, trời không những âm u mà còn lạnh đến run người, gió từng cơn kèm theo hơi ẩm của những ngày mùa mưa lùa qua mái tóc đen dài thẳng mượt của cô thiếu nữ xinh đẹp đang vội vã trên đường đến trường vì ngủ dậy muộn, Seohyun thầm nghĩ hẵn là tiêu rồi, ngày đầu tiên nhập học nếu mắc phải mưa thế này thì ông trời thật bất công. Trước đây vài phút cô còn nằng nặc đòi tự mình đi bộ đến trường không cần tài xế đưa đi, dù gì nhà cũng không xa trường mấy.
Đúng là bất công thật khi suy nghĩ của Seohyun lại thành sự thật, trời bắt đầu rã rít mưa, Seohyun ngay lập tức chạy vào mái hiên bên đường, hậu đậu làm sao cô lại bị vấp phải thành vỉa hè, ngay giây phút Seohyun nghĩ mình chuẩn bị hôn mặt đường thì một cánh tay kịp thời đưa ra đón lấy trọn vẹn bờ eo thon thả.
Một giây, hai giây, ba giây ... Seohyun mở mắt xoay người lại, trước mặt cô nàng là gương mặt vô cùng xinh đẹp , nhưng lại tỏ ra đầy khí chất , thần thái thì trông nghiêm nghị, khó gần nhưng lại cực kì thu hút, tim cô bắt đầu đập loạn lên, hai má cũng từ từ mà ửng hồng.
"Này, không định đứng dậy à?" – Người kia gằng giọng cắt ngang mạch suy nghĩ của Seohyun, cô vội vàng đẩy người đó ra rồi đứng dậy quay mặt đi để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Rồi như chợt nhớ điều gì Seohyun cất giọng lí nhí : " Cảm ơn cậu! Cảm ơn đã đỡ tôi ! ". Người kia gật đầu quay đi vào mái hiên trú mưa. Trông dáng vẻ của người đó chắc là một người kiệm lời trên người lại toả ra một sự lạnh lùng khó tả. Bây giờ Seohyun mới nhìn kĩ hơn, người này cao khoảng gần bằng cô, thân hình có vẻ mảnh mai nhưng cánh tay lúc nãy đỡ eo cô rõ ràng là đầy lực, chắc hẳn anh tập gym rất đều đặn, giây phút chạm mắt lúc nãy cô cũng đã nhận thấy được lông mi người đó rất dài, lại cong vút còn đôi đồng tử đen lại cho người ta cảm giác lãnh đạm, xa cách và vô cùng lạnh lùng. Người đó mặc áo sơ mi cùng quần tây trông rất lịch lãm, ắt hẳn là một người tri thức uyên bác. Lúc này người đó lại một lần nữa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô mà cất giọng : " Nhìn đủ chưa, định tắm mưa à ? " – Trong lời nói rõ ràng là có ý cười nhàn nhạt. Lúc này Seohyun mới tỉnh mộng mà kịp chạy vào mái hiên tránh mưa.
Một giây, hai giây, ba giây ... Seohyun nhận ra là tim mình lại vô cớ mà đập loạn lên lần nữa, rõ ràng là trời lúc này đang rất lạnh nhưng cô có cảm giác như đang đứng gần lò lửa vậy. Chết rồi, không lẽ cô đã trúng tiếng sét của Cupid rồi sao ? Không đúng, rõ ràng cô là người không tin vào mấy chuyện tình yêu phù phiếm, chớp nhoáng đó. Trước giờ rất nhiều tên con trai theo đuổi cô, mấy tên ấy không phải tầm thường, cô cũng không mảy may ngó tới. Còn bây giờ trước mặt cô là một người khí chất ngời ngời, thật khiến cho cô phải chú ý mãi thôi. Cô thật sự bị thu hút rồi sao ? Nghĩ đến đầy Seohyun vô thức phản kháng suy nghĩ của mình mà nhích xa ra một chút rồi lẳng lặng cúi đầu tiếp tục miên mang. Có lẽ nhận thức được không khí khác thường nên người đó lại gằng giọng. Lúc này bên kia đường, hai ba người cũng đang vội vã chạy về phía này, nhận thấy điều đó Seohyun tự biết họ cũng chạy vào đây trú mưa nên lại nhích người vào một chút. Vô tình tay cô lại đụng phải tay người đó, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Seohyun bất chợt rùng mình. Người này từ thần thái, ánh mắt, giọng nói, đến ngay cả bàn tay cũng đều lạnh lùng khiến cho người ta phải sợ. Lúc này Seohyun cơ hồ nhìn ra nụ cười nhạt trên môi con người lạnh lùng ấy, cô lại bối rối mà thốt ra hai từ : " Xin lỗi " , rõ ràng là người này lại cười, nụ cười này đậm hơn, lại mang chút ấm áp khó tả. Seohyun nghĩ mình điên rồi, mới chỉ gặp vỏn vẹn mấy phút thôi mà lại khiến cô phải vận động hết đống chất xám vốn lười biếng của mình để phân tích ngoại hình người ta, lại còn tốn thêm tâm tư tình cảm suy tư não nề về việc trúng tiếng sét ái tình.