Chap 40: Chật vật

1.1K 121 6
                                    

Trong lúc Vương Tuấn Khải ở trong nhà thất thần, thì Vương Nguyên đang bước đi vô định trên đường lớn. Cậu từ lúc rời khỏi cửa công ty liền chỉ về nhà đem ngọc bội mang giấu rồi ra đường tản bộ. Cậu sợ rằng Vương Tuấn Khải sẽ lấy ngọc bội ra uy hiếp cậu quay về, mà Vương Nguyên thì không muốn quay về.

Thực tế trong lòng cậu tin rằng Vương Tuấn Khải đối với Lý Trân Mã không còn tình cảm, nhưng cậu mong đợi ở hắn nhiều sự cảnh giác hơn thế. Cậu thấy giận, bởi vì cái mạng hắn ngày hôm nay là do không biết bao phen cậu liều mình cứu về, vậy mà hắn còn không biết trân trọng, còn có thể thân thân mật mật ngay trong phòng làm việc. 

Lí do thứ hai mà cậu muốn rời đi, đó là vì muốn ngăn cản cái thứ tình cảm của Vương Tuấn Khải đối với cậu. 1 tháng trôi nhanh như một cái chớp mắt mà thôi, cậu không muốn khi đang ở bên cạnh hắn, hắn đang còn vui vẻ thì đùng một cái cậu biến mất. Hắn nhất định sẽ đau lòng. Nhưng mà... lỡ như khi cậu tan biến, mọi kí ức về cậu cũng thực sự bị xóa sổ thì sao? Lúc đó, chính cậu mới là kẻ phải đau lòng. Tựu chung lại, dù thế nào cũng sẽ có người phải chịu khổ tâm. Thế nên cậu lựa chọn rời đi, dành ra một tháng để cậu quen với cô đơn quạnh quẽ, dành ra một tháng để Vương Tuấn Khải nguôi ngoai đi cái thứ tình cảm đang mãnh liệt trong tim hắn.

Bước đi vô định trên đường, rồi trời cũng tối. Vương Nguyên ỷ mình có phép thuật, liền ẩn thân vào trong một phòng trống của khách sạn mà ngủ tạm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu cậu đau như muốn nứt ra làm đôi, tay chân rã rời khó cử động. Rõ ràng triệu chứng so với sáng ngày hôm qua đã nhiều hơn một chút. Hồ lô nhỏ lại bị mở ra, Vương Nguyên nuốt xuống một viên đan dược. Khi trước ăn thứ thuốc này đều là vị thảo mộc ngọt ngọt, hiện tại đắng đến nuốt cũng không trôi. 

Vừa ra khỏi khách sạn, thì cậu liền tới công ty, đương nhiên là trong trạng thái ẩn mình. Công ty vẫn vận hành như bình thường, không có dấu hiệu gì cho thấy sự xuất hiện của Lý Trân Mã ngày hôm qua có gây ra bất lợi. 

Nhưng có một thông tin mà trên dưới Vương thị truyền tai nhau, đó là giám đốc bộ phận Marketing đã bị chính Vương tổng ban cho cái thẻ đỏ đuổi việc. Vương Nguyên mỉm cười hài lòng, muốn lên xem Vương Tuấn Khải một chút.

Trạng thái ẩn mình có thể đi xuyên qua tường. Cậu vào phòng làm việc mà không một tiếng động. Vương Tuấn Khải đang ngồi trên bàn làm việc, thất thần nhìn đống giấy tờ chưa kí đang đặt trên bàn, tay thỉnh thoảng vò vò tóc, đôi mắt nặng nề nhắm nghiền lại.

Điện thoại trên bàn hắn vừa rung nhẹ một cái, nhẹ đến nỗi Vương Nguyên còn không để ý tới, mà Vương Tuấn Khải đã giật mình chộp ngay lấy nó, động tác vội vã đến nỗi cái hộp bút rơi cốp xuống sàn làm Vương Nguyên giật mình đến vỡ tim.

"Tìm ra cậu ấy chưa?"

"Vẫn chưa? Sao các người làm ăn hay quá vậy!?"

"Mới có một ngày nên không thể tìm ra? Tôi trả lương cho các người để câu nệ thời gian đấy hả?!"

"Tìm không được người về đây thì các người nghỉ việc đi! DB không cần những kẻ thiếu chuyên nghiệp."

Vương Tuấn Khải gác máy, ném điện thoại qua một bên, thất thần nhìn sang bàn làm việc của Vương Nguyên mất một lúc lâu, rồi gục xuống bàn mình mà nằm.

[Khải Nguyên] Thiên sứ đi lạc (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ