Sau nhiệm vụ được cho là tối mật à nói vậy thì chưa đúng lắm, dạng niên phủ tiêu diệt được Ninh Sơn Trang còn phá được một vụ quan tham kéo theo dẹp gọn một kỉ viện, cậu luôn thắc mắc nó tối mật chổ nào nữa. Chí Mẫn cùng các huynh trở về kinh thành hoàng thượng sau khi biết được rất là vui mừng liền ban thưởng hậu hĩnh. Chỉ là sau nhiệm vụ đó Hoàng thượng hầu như không cho Chí Mẫn đi cùng nữa.
Chí Mẫn thở dài chán chường đem cả thân mình nằm dài trên bàn, mấy ngày qua y quán thật yên bình không có gì để làm cả, các huynh thì bận rộn với tập luyện, huấn luyện binh sĩ không có thời gian để nghĩ ngơi. Còn cậu ngoài sắp xếp đống thảo dược , phơi khô, đem vào thì cậu không còn làm gì thêm nữa, chán thật chứ.
- Vết thương của Hưởng ca không biết đã lành chưa nhỉ? Huynh ấy chẳng chịu dưỡng thương cho tốt gì cả, đúng rồi! Mình nên đi thăm huynh ấy sẵn tiện đi tham quan một chuyến!
Nghĩ thế Chí Mẫn tìm lấy một lọ thuốc rồi nhanh nhảu chạy ra ngoài.
- Quốc ca ca!
Chí Mẫn vừa thấy bóng dáng của Chính Quốc liền vui mừng gọi lớn nhưng sao đó lại nhỏ giọng rồi ngừng hẳn. Chính Quốc ca ấy là đang nói chuyện với một cô nương xinh đẹp, chẳng ai khác là đương kim tiểu thư của Lâm Phủ, cha là thừa tướng lớn trong triều đình Lâm Tử Du. Thấy huynh ấy và Lâm tiểu thư nói chuyện vui vẻ như vậy Chí Mẫn cảm thấy bản thân không nên làm phiền đành xoay người rời khỏi.
- Kia chẳng phải là Phác Quân y sao?
Nàng vừa dứt câu cả Chính Quốc và binh sĩ đều quay đầu nhìn chằm chằm vào nam tử ngọc bích y. Chí Mẫn biết mọi người đã nhận ra đành phải quay lại bước tới chổ họ.
- Tiểu Mẫn đệ tìm ta?
Chính Quốc tươi cười hỏi tay còn nhanh chóng xoa xoa mái tóc cậu, nàng Tử Du bên cạnh thì nhíu mày lộ vẻ khó chịu Chí Mẫn biết nàng ta là không thích y lần gặp đầu tiên đã gọi Chí Mẫn là Tiểu quan như vậy cũng đủ biết nàng ghét cậu tới nhường nào. Bất quá Chí Mẫn không nên dây dưa với cô ta là được.
- đệ tìm Hưởng ca, đệ lo cho vết thương của huynh ấy!
- Tại Hưởng, Hạo Thạc đã áp giải phạm nhân vào thành lúc sớm có lẽ chiều tối mới có thể về!
- Ra vậy! Thôi, đệ không làm phiền các huynh nữa, đệ phải trở về y quán, xin cáo từ!
Chí Mẫn mỉm cười cúi chào Chính Quốc sau đó quay sang đám binh sĩ rồi từ từ rời đi. Mọi người vẫn trở lại với công việc hiện tại của mình, nhưng cũng có một vài đám nam nhân vẫn nhìn theo bóng dáng uyển chuyển đó mà bàn tán.
- Tiểu Mẫn đệ ấy sao có thể đáng yêu vậy chứ?
- Đệ ấy đúng là đoá hoa tuyệt đẹp của dạng niên phủ lạnh lẽo này mà!
- thuần khiết, xinh đẹp chẳng giống tiểu thư kiêu căng, coi trời vằng vung nào đó.
Đám binh sĩ cố tình nói lớn cho người nào đang đứng gần nghe, người nọ nghe được lập tức sinh khí hắc tuyến dần dần hiện rõ, các ngón tay bấu chặt vào nhau nhắm thẳng về phía Chí Mẫn vừa đi mà rời khỏi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...