Chap 46

1.1K 122 7
                                    

Tương truyền vào năm thứ nhất lập quốc, đất nước Hwarang lâm vào tình cảnh hoạn lạc, biên giới phía Bắc bị xâm lăng trong khi bên trong thì nạn đói cướp của hoành hành khắp nơi. Lúc đó Thái Tử Kim Tử Kỳ tức tiên vương thời trước đã xung phong xuất trận còn hẹn ước với con gái Thái Thú tri huyện bao giờ thắng trận trở về sẽ mặc hỉ phục hỏi cưới nàng. Không ngờ được rằng ngày ông toàn thắng trở về chính là diện lên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, đất nước Hwarang lấy lại tự do từ tay Bắc quốc, toàn bộ hệ thống quan liêu cả nước đều bị sửa sang lại mở ra một triều đại mới an bình. Để tưởng niệm về công lao to lớn của ông với Hwarang cũng như ngưỡng mộ mối chân tình của tiên vương với hoàng hậu dân dân Hwarang đã chọn chính ngày đó làm ngày tưởng niệm, vừa hay lại là đêm trăng tròn nên người ta sẽ kèm theo đó là hội hoa đăng.

Do lo sợ người dân mãi vui quên việc nên triều đình ra lệnh chỉ tổ chức ở kinh thành, nên mỗi năm hàng hoá ra vào vô cùng đông đúc có đủ các kỳ trân dị bảo đều là chọn ngày này để đem bán. Hạo Thạc biết Chí Mẫn chưa từng thấy qua những thứ như vậy nên hôm nay đặc biệt tận hứng đem cậu thăm thú nhiều nơi. Tiểu ngốc nọ vui mừng đến mức hai mắt lúc nào cũng mở to, miệng há hốc liếc ngang liếc dọc nhìn quanh, bao nhiêu thích thú đều hiện cả lên mặt.

- Thạc ca, Thạc ca huynh nhìn xem đó là gì vậy?

Hạo Thạc hướng theo cánh tay Chí Mẫn ánh mắt không nhanh không chậm nhìn về phía bên kia đường , ở đó là một quầy thức ăn ngọt, trên bàn ngoại trừ những đĩa bánh hoa quế và bánh mè ra còn lại là những thanh trúc nhỏ được cắm thẳng vào ống tre, đầu được bao lại bởi một lớp gì đó trong suốt và được nặn thành nhiều hình dạng với nhiều màu sắc khác nhau .

- Là kẹo bọc đường!

- Kẹo bọc đường ?

- đệ có muốn ăn không?

Chí Mẫn không đáp chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, quả thực cậu rất muốn thử nó một lần nhưng do ban nãy Hạo Thạc kéo cậu đi vội nên ngay cả ngân lượng cũng không kịp đem theo, nếu nói ra không biết Hạo Thạc sẽ cười cậu đến nhường nào nữa. Bất quá Hạo Thạc kia chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết hài tử này là đang lo lắng chuyện gì , hắn khẽ cười ôn nhu nắm lấy tay cậu kéo về phía gian hàng.

Chí Mẫn ban đầu có chút giật mình vốn dĩ định rụt tay lại nhưng rồi cũng ngoan ngoãn để hắn đem đi, thực là, hắn là nghĩ thế nào lại giữa thanh thiên bạch nhật nắm tay cậu thân mật như vậy? Lại còn là nam nhân với nhau, còn chưa kể đến xung quanh có nhiều người . Nếu lúc này cậu vùng vằng không đi e rằng sẽ gây chú ý với mọi người đến lúc đó Chí Mẫn chỉ còn có nước độn thổ a .

- a hai vị công tử, ghé xem chút bánh hoa quế đi, hôm nay đặc biệt thơm ngon a!

Vị chủ tiệm vừa thấy cả hai đang tiến lại gần liền đon đả chạy đến đón, cái miệng lão luyên thuyên giới thiệu nào là bánh , nào là kẹo mọi thứ ở trên bàn đều không bỏ qua , như muốn nói với người đối diện rằng đồ ở đây là ngon nhất vậy. Bất quá Hạo Thạc kia sớm đã gạt bỏ những lời chào hàng ngọt lịm ngoài tai, hắn nhìn một lượt trên bàn sau đó liền chọn lấy một thanh kẹo được cho là đẹp nhất trong mắt hắn ghé vào tay cậu.

[Allmin] Hoa Dạng Niên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ