Phần 42

1.5K 135 17
                                    


Nam nhân vẫn im lặng không đáp hết nhìn cậu rồi sang Chính Quốc khuôn mặt vẫn không có chút biểu hiện nào , là sinh khí hay vui vẻ? Cả cậu và Chính Quốc điều không hiểu được. Doãn Kì nếu như không cho phép cậu trở về Dạng Niên phủ cũng không sau chỉ cầu y đừng vì vậy mà sinh khí với cậu là được quả thực như thế còn đáng sợ hơn Tại Hưởng gấp nhiều lần. Nhưng cậu tại sao lại phải sợ? Cậu chỉ là xin về thăm Dạng Niên phủ thôi mà, hơn nữa chuyện cậu ở đây cũng là do hoàng thượng sắp đặt người cũng có nói cậu có thể rời đi bất kì lúc nào tại sao cậu lại sợ y sinh khí chứ? Đang định mở miệng nói tiếp thì âm giọng lạnh lẽo kia lại lần nữa cất lên, không nhanh không chậm chỉ vừa cả ba nghe thấy.

- được thôi!

Doãn Kì rất nhanh đã quyết định khiến Chí Mẫn như bừng tỉnh không tin nổi liền vội ngẩn đầu nhìn y, vẻ mặt vừa kinh hỉ vừa có chút không vui. Y như thế nào lại chấp thuận nhanh như vậy?

- ngài. .ngài là cho phép thực sao?

*gật đầu*

- kia. .kia có được không?

Chí Mẫn muốn xác thực lại lần nữa để đảm bảo mình không phải nghe lầm, khuôn mặt cậu hiện giờ chính là đơ ra không tin nổi. Chính Quốc nhìn Doãn Kì không đáp lại thêm cái bộ mặt muốn đen dần kia mà không khỏi phì cười, cùng lắm là vận nội công lắm mới không bật thành tiếng.

- Mau. .mau về phòng thu dọn đi!

Chính Quốc nhịn cười vỗ nhẹ vai cậu hối thúc, phải mất một lúc sao tiểu ngốc mới định hình được là thật mới nhanh chóng ly khai trở về phòng. Vừa đi vừa không quên quay đầu lại nhìn hai nam nhân bên trong. Bộ dạng vừa chật vật vừa vội vã rời đi của cậu không khỏi khiến cả hai nam nhân khẽ cười, duy chỉ có Chính Quốc là thành tiếng, hai nam nhân đều cùng nhìn một thân ảnh mà mỗi người lại là một suy nghĩ khác biệt.

- Người thực dễ dàng từ bỏ như vậy?

Chính Quốc thu lại nụ cười quay sang nam nhân kia trầm mặt ánh mắt có chút nghi ngờ dán lên Doãn Kì, từ khi nào nam nhân nổi tiếng tàn bạo này lại dễ dàng buông tha cho Chí Mẫn như vậy? Trước giờ dù thích hay không y cũng đều giữ bên cạnh không phế thì cũng hỏng nhưng lần này lại bỏ giữa chừng ? Đúng là làm người ta không khỏi hiếu kì a, hay Chí Mẫn có gì đó đặc biệt?

- giải quyết xong chuyện kia ta sẽ đón hắn về!

Đúng là, Chính Quốc tự cười mình ngây ngô chỉ vừa mơ mộng một chút cứ tưởng tiểu Mẫn khả ái làm lay động tảng băng như y không ngờ vẫn là tốn công vô ích. Chỉ tiếc là lần này Doãn Kì dù có muốn hay không cũng không thể giữ được cậu nữa.

- Ngươi tốt nhất đừng nên mơ tưởng đến hắn - Doãn Kì đột nhiên quay sang hạ giọng ra lệnh.

- aigoo!! Người đang hâm doạ tiểu nhân? - Chính Quốc giả vờ sợ hãi mà lùi lại.

Doãn Kì khẽ nhếch không nói không rằng mà rời đi, trước khi đi cũng quên gửi lại người phía sau một câu.

- đừng tưởng ta không biết Lâm gia các ngươi đang tính toán chuyện gì! Điền Chính Quốc!


[Allmin] Hoa Dạng Niên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ