Từng câu từng chữ mà Nam Tuấn nói ra chính là con dao đang từng nhát từng nhát đâm sâu vào tim cậu, nhớ lại lần đầu tiên cả hai gặp nhau Quán Lâm đã không ngừng gọi cậu là Minh nhi không phải vì y cố tình làm vậy mà chính là từ trên người cậu nhìn ra dáng vẻ của phụ thân năm xưa, y chưa từng quên được người cũng chưa từng đối với đứa hài tử tử như cậu bỏ rơi, vậy mà cậu ban đầu còn trách móc y còn đối y xa cách như vậy, thử hỏi có ai bị chính con mình lạnh nhạt mà không khỏi đau lòng? Nghĩ đoạn Chí Mẫn chính là không kìm được day dứt mà vội vã hướng Quán Lâm quỳ xuống.
- Cha. . hài nhi biết sai rồi!
Chí Mẫn run rẩy cất tiếng Khuôn mặt thanh tú không biết từ lúc nào đã phủ đầy lệ thủy khiến Quán Lâm vừa nhìn qua chính là không khỏi đau lòng chua xót, hài tử của y mỏng manh nhút nhát như vậy ắt hẳn ngoài kia đã chịu không ít khổ sở, nói cho cùng đó năm đó cũng là lỗi của y đã để cậu ở lại quê nhà khiến cậu lưu lạc bao năm, y không thương xót thì thôi lẽ nào còn muốn đối hài tử này oán trách hay sao.
- không trách con , đừng khóc nữa !
Quán Lâm vội vã đỡ cậu đứng dậy y nhẹ nhàng lau đi hai dòng nước mắt đang trải dài trên khuôn mặt của tiểu hài tử , thôi thì cậu đã gọi y một tiếng cha cũng không nên bày vẽ quá nhiều làm gì dù sao mong ước cả đời của y là tìm được cậu cuối cùng đã thực hiện được , y không mong cầu gì nhiều chỉ mong cậu khoẻ mạnh hạnh phúc y cũng đã mãn nguyện.
- Chí Mẫn , con theo ta về Tướng phủ từ nay về sau hai cha con ta sẽ sống cùng một nhà.
- một nhà sao ?
Chí Mẫn không nhịn được kinh hỉ mà nhẹ nhàng nâng nhẹ khoé môi , từ nhỏ đến lớn sống ở nam tuyền cậu chỉ lủi thủi có một mình tuy là có thím Trư thỉnh thoảng mời qua dùng bữa nhưng sự ấm áp đến từ gia đình cậu chính là chưa từng nếm qua , nếu lần này được cùng Quán Lâm trở về tướng phủ cậu sẽ có thể ở gần y , phụng dưỡng chăm sóc cho y , như vậy không phải là quá tốt sao? Chỉ là hiện tại cậu đang ở cùng Doãn Kì nếu đột ngột bỏ đi như vậy Nam nhân kia liệu có thể cho phép cậu đi không? Chỉ sợ khi biết tin cậu đến sống ở tướng phủ y lại đến đó đòi người về lúc đó không phải lại làm phiền đến cha hay sao ? Bất quá sự lo lắng của cậu Nam Tuấn chỉ vừa nhìn qua liền biết rõ nên không đợi cậu nói gì y đã nhanh nhảu cất tiếng .
- tiểu mẫn, chuyện của Hàn vương ta sẽ sắp xếp ngươi cứ yên tâm trở về tướng phủ cùng Chung Tướng Quân .
- Hàn vương ?
Quán Lâm nghi hoặc cất tiếng , hài tử của y thì liên quan gì đến Hàn Vương , không phải là Hoàng Thân Vương mới chính là người đưa cậu vào cung sao ?
- Chung Tướng Quân, tiểu Mẫn hiện đang sống ở phủ Hàn Vương.
Nam Tuấn từ tốn hướng Quán Lâm giải thích khiến nam nhân vừa nghe qua chính là không khỏi cau mày , hài tử của y đơn thuần ngoan ngoãn như vậy tại sao lại dính dáng tới một người tự cao tự đại không chút phép tắt gì như hắn , yến tiệc hôm qua cũng vậy bản thân rõ ràng đã đến trễ còn cố tình đem theo vật sủng theo bên cạnh , phô trương thân thế nếu không phải trên toạ kia là Nam Tuấn y đã bỏ về từ lâu, nếu hắn thực sự đối Chí Mẫn của y có chút quan hệ y tuyệt đối sẽ đem hài tử của y né hắn ra xa .
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanficĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...