Trù phòng vốn là nơi dùng bữa của vương gia dù vậy số lần y dùng cơm tại đây rất ít, ngoại trừ đón tiếp khách quý đa số bữa ăn đều là dùng tại thư phòng. Đây lẽ nào là muốn cùng cậu dùng bữa nhưng nếu chỉ là như vậy y tại sao lại bắt cậu thay xiêm y khác. Chí Mẫn kịch liệt lắc đầu cố gắng đem những ý nghĩ tiêu cực đang quay vòng trong đầu tiêu biến đi, cậu hít một hơi lấy hết dũng khí sau đó chậm rãi đem đẩy cửa ra. Bước vào trong một mùi hương thoang thoảng nhanh chóng xông đến bên cánh mũi, ở giữa phòng là Doãn Kì đang ngồi ở chiếc bàn lớn bên trên là rất nhiều thức ăn còn nóng hổi. Chí Mẫn cúi đầu chậm rãi nâng từng bước đến gần, bất quá vẫn còn sợ nên đứng cách y một khoảng.
- vương gia. .
Doãn Kì nghe có người đến gần đôi mắt lạnh lẽo ngay lập tức quay sang, nhanh chóng đập vào mắt y là bộ y phục màu lam da trời kia bất quá cũng không phí kỳ vọng bộ y phục cậu mặc vào chính là vô cùng hợp. Y một lượt nhìn cậu từ trên xuống dưới khoé môi không khỏi nhếch lên nhưng sau đó lập tức tiêu biến không một dấu vết. Chí Mẫn thấy y im lặng bản thân càng thêm lúng túng không biết có phải là y không vừa ý hay không, bàn tay cậu đang đặt trước phía trước liền đem góc y phục đó siết lại đầy lo lắng. Chí Mẫn tự ti cuối đầu vừa định lùi lại một bước đã bị cánh tay kia chặn lại mạnh bạo nắm cổ tay cậu kéo cả người ngồi xuống, y nhanh tay đem bát cơm trắng đến trước mặt cậu hướng đồ ăn trên bàn hất cầm, lạnh lẽo ra lệnh.
- mau ăn!
- đây. . .
Chí Mẫn từ sợ hãi chuyển sang kinh ngạc sau đó lại ngồi ngây ngốc , cậu nhất thời không hiểu ý tứ này là gì đôi mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua các món ăn trên bàn sau đó lại dừng ngay bát cơm trắng, mặc nhiên không dám động đũa , cậu hạ là hạ nhân hơn nữa y cũng chính là vương gia cao quý như thế nào lại để một kẻ thấp hèn dùng cơm cùng mình chứ. Cùng lắm ngồi cùng bàn là do Doãn Kì ép cậu nhưng không phải vì vậy mà cậu không hiểu lễ nghi này .
- k.không cần như vậy, Vương gia người cứ ăn .nô tài không đói hơn nữa kia. . .cũng không hợp. . .
Chí Mẫn còn chưa kịp nói xong lời nói đã bị cái trừng mắt của y doạ cho sợ mà thu hết vào trong bụng. Khuôn mặt nam nhân kia chính là đanh lại càng lúc càng ghé sát lại gần, cậu còn có thể thấy trong đáy mắt người có hoả quang xem ra là rất tức giận, giọng nói trầm đục cộng thêm hơi thở lành lạnh phà vào mặt càng khiến Chí Mẫn rùng mình.
- đừng để ta nhắc lại!
Chí Mẫn mím chặt môi hai tay cậu run run nâng bát đũa đương nhiên chính là vì sợ y thêm sinh khí nên miễn cưỡng ăn, bất quá cậu không dám gắp bắt cứ thứ gì trên bàn chỉ ăn toàn cơm trắng, vừa nhai vừa lo sợ lén nhìn biểu hiện của nam nhân kia, bữa ăn vì vậy mà diễn ra trong im lặng chỉ thoang thoảng nghe thấy tiếng va chạm của bát đũa. Nhìn bộ dạng nhu nhược của cậu như vậy thực khiến người ta chán ghét, nếu không phải người ngồi đây là cậu Doãn Kì sớm đã gọi người lôi ra ngoài. Càng nghĩ càng khó chịu tại sao trước mặt y cậu luôn bày ta bộ dạng sợ sệt này, còn với người khác lúc nào cũng cởi mở, vui vẻ chẳng lẽ đều là muốn y chú ý sao ?
- bẩm. .bẩm . Nô tài đã no rồi. .đa tạ ngài. .
Chí Mẫn ngập ngừng đặt bát đũa xuống bàn, Doãn Kì lúc này mới sực tỉnh nhìn thoáng xuống bát cơm của cậu cùng lắm cũng hơn được nữa bát còn chưa được một bát của trẻ con, đây không phải chính là quá ít sao? ăn ít như vậy chả trách tiểu ngốc này lúc nào cũng yếu ớt , trên người chẳng có miếng cân thịt nào hoàn chỉnh ôm cậu chẳng khác nào y tự ôm lấy một thanh trúc. Nghĩ đoạn Doãn Kì nhanh chóng đưa tay kéo cậu ngồi lên hai chân mình mặc kệ người bên trên lo sợ đến mặc mũi tái xanh Doãn Kì vẫn không để tâm mà vòng tay ôm lấy cậu, tay còn lại đem luồn vào trong lớp y phục của cậu mà xoa xoa phần bụng nhỏ thấy nơi đó nó nhô lên một ít y mới yên tâm rời đi, xem ra từ nay y phải bắt cậu ăn nhiều hơn một chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...