Phần 44

1.2K 154 14
                                    


Chí Mẫn sợ hãi nhìn nam nhân trước mặt, cơ thể càng lúc run lên, đôi chân vừa nãy định bỏ chạy bất giác đã cứng đờ bờ môi run rẩy mấp máy,  hiện tại cho dù là một bước chân Chí Mẫn không chắc bản thân mình có thể nhắc được. Nam nhân kia vẫn một mực nhìn cậu ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng khiến cậu không rét mà run, hắn lại định làm gì cậu ? có phải sẽ đánh cậu không ? Có phải sẽ lại đem cậu ra phát tiết? Cho dù Chính Quốc đã nói sẽ tách cậu khỏi hắn nhưng việc gặp mặt là không thể tránh khỏi còn chưa nói đến Tàng Thư Các kia đối y quán rất xa nếu hắn hiện tại thực sự làm hại cậu cậu cũng không có cách nào có thể thoát được. Cậu nhìn hắn run rẩy miệng húp một ngụm khí lạnh lắp bắp.

- Tại. .Tại Hưởng. . . .

Khác xa với những suy nghĩ đầy tiêu cực của Chí Mẫn , Tại Hưởng lúc này dường như không để tâm đến việc tiểu ngốc kia đang sợ hãi mà càng kéo lại gần, để cằm cậu tựa vào vai tay còn lại vòng quanh eo một mực ôm chặt lấy vật nhỏ trước mặt. Hắn vốn nghĩ tiểu ngốc này là đang bình bình ổn ổn ở vương phủ không lý nào lại có thể trở nhanh như vậy hơn nữa chuyện kia trong lòng cậu nhất định còn đang đối hắn bày xích nên việc trở về dường như càng thêm khó khăn ngay cả trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy thân ảnh nhỏ kia chạy ra từ y quán hắn còn ngỡ là do bản thân mơ mộng giữa ban ngày. Cho đến khi nghe cậu mở miệng cất tiếng hắn mới chợt bừng tỉnh thừa nhận bản thân chính là chưa kịp nghĩ  đã vội đem cậu ôm chặt vào lòng, hắn thực ra chỉ sợ nếu hắn chậm thêm một chút nữa cơn mơ này sẽ tan biến mất.

- Buông. .buông ra. . .

Chí Mẫn thống khổ mở miệng hai tay liên tục vỗ mạnh vào lưng Tại Hưởng mong nam nhân này nhẹ tay thả lỏng một chút, nếu không cả người cậu chính là sắp bị hắn ép đến nghẹn . Chẳng biết Tại Hưởng là có nghe những lời cậu nói hay không chỉ biết khi cậu vừa dứt câu cánh tay hắn bắt đầu thêm lực , lưng cậu bỗng nhận lấy một lực mạnh khiến cậu sợ hãi mím chặt môi liền không nhịn được ở trong lòng hắn thêm kịch liệt run rẩy.

- xin lỗi. .thực xin lỗi. .

Chí Mẫn sợ hãi lí nhí, âm giọng run rẩy vang lên trong cổ họng, vốn rất nhỏ hầu như không dành cho người nghe thấy, có phải cậu là đã chọc hắn giận rồi không ? Vốn nghĩ là vậy nhưng Tại Hưởng lại chẳng có thêm hành động nào thô bạo với cậu, bàn tay kia cũng là đối với tóc cậu nhẹ nhàng xoa lấy, âm giọng trầm ấm lần nữa ghé vào tai dường như không có chút sát ý.

- đừng sợ, ta không hại ngươi!

Chí Mẫn tròn mắt kinh ngạc dường như mọi sợ hãi bấy lâu liền chậm rãi tiêu biến hiện giờ trong lòng cậu chỉ còn lại một nổi hoang mang vô hình bất chợt ùa đến. Hắn không sinh khí , hắn không tức giận , hắn không đánh cậu mà lại còn ôn nhu với cậu như thế. . .cảm giác ấm áp này khiến cậu như nhớ lại lần đó trên công đường hắn cũng chính là đã bảo bọc cậu như vậy.

Tại Hưởng cảm thấy Chí Mẫn trong lòng không còn run nữa liền chậm rãi đem người buông ra, bất qua bàn tay vẫn là đặt dưới cằm đem mặt cậu nâng lên, biểu hiện này là sao? Có phải là bị doạ đến phát ngốc rồi không?

Chí Mẫn rụt rè nâng mắt nhìn dù chỉ là thoáng nhẹ qua nhưng ánh mắt hắn hiện giờ đối với cậu chính là vô cùng ấm áp, còn cậu lúc này mới có dịp nhìn kĩ khuôn mặt của Tại Hưởng, hắn so với lúc trước ốm hơn rất nhiều không còn dáng vẻ phong trần mà lần đầu cậu đã gặp , trên mắt hắn vẫn còn lấm tấm vài vết đen hằn nhẹ có lẽ vì đã không ngủ mấy ngày, ánh mắt đờ đẫn đầy lo âu dù cho ánh mắt lạnh lẽo kia đã cố gắng giấu đi phần nào, hắn tại sao lại khiến bản thân thành ra thế này ?

[Allmin] Hoa Dạng Niên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ