Phần 37

2.1K 182 31
                                    


Dịch Quán.

Từ hôm Doãn Kì sinh khí rời đi Chí Mẫn chính là bị doạ đến mức tự nhốt mình trong phòng, cậu không dám rời đi cũng không bước chân khỏi cửa nửa bước , đến ý định bỏ trốn cậu cũng không dám nghĩ tới. Đương nhiên không phải vì cậu sợ đến mức quên cả chống đối chỉ là thoáng đã mấy ngày trôi qua hạn cấm túc của nam nhân kia cũng hết không dám chắc hắn sẽ không đến tìm cậu lần nữa. Bản thân bị chèn ép giữa hai nam nhân đáng sợ này khiến cậu đến thở cũng phải nghẹn, không biết phải làm sao cho tốt nên mấy ngày qua cậu đã không ăn gì, cả nước cũng không uống một giọt, cơ thể ngày một xanh xao. Một phần cũng vì Hạ nhân trong phủ không hề thích cậu, họ biết cậu đắc tội với vương gia không sớm thì muộn cũng đều bị vương gia xử tội, nếu càng dính dáng tới loại người như vậy họ sẽ bị vạ lây nên mỗi lần họ đem thức ăn đến cậu đều không dám đụng vào. Tuy cậu thực không muốn thừa nhận nhưng hiện tại bản thân đối với nam nhân, dù là bất kì ai cũng chính là kinh sợ, hơn nữa người cậu sợ nhất vẫn chính là y.

Cạch! - Cánh cửa phòng bất ngờ bị mở ra khiến ánh nắng từ bên ngoài theo đó len lõi vào trong, nơi Chí Mẫn đang ngồi rất tối nếu muốn nhìn theo hướng ngược sáng sẽ lại rất khó khăn, chỉ có thể thấy một chiếc bóng cao lớn đang dần tiến về phía cậu. Lau vội hai hàng nước mắt trên mặt cậu đem cơ thể mình cuộn tròn lại, mặc kệ người đó là ai cậu cũng nhất quyết không muốn đáp. Nam nhân lạnh lùng từ từ bước vào, đập ngay vào mắt người là thân ảnh của tiểu hài tử đang ngồi nơi góc, đáy mắt rất nhanh đã thoáng có chút xót xa nhưng khuôn mặt kia lại không cho phép y thể hiện, liền nhanh chóng gạt nó đi y tiến tới đứng trước mặt cậu.

- Phác Chí Mẫn!

Chí Mẫn nghe thấy có người gọi tên mình nên có chút ngạc nhiên, cùng lắm từ trước giờ đều nghe hạ nhân gọi tiểu tử, hay nô tài không ai lại biết tên cậu để gọi chẳng lẽ. . .Chí Mẫn chậm rãi ngẩn đầu, con ngươi đỏ ửng chỉ vừa mới nhìn thấy người liền mở to hết cở. Cậu kinh sợ lùi lại nhưng sau lưng cậu chính là vách tường còn phía trước chính là y căn bản không thể lui cũng không thể tiến. Cậu run run cánh môi.

- vương. . vương gia. . .

Doãn Kì hơi chau mày có lẽ không hài lòng trước biểu hiện của cậu liền cúi người đưa tay nắm lấy người kia dùng lực kéo mạnh, vốn dĩ Chí Mẫn không hề phòng bị cộng thêm cơ thể vốn yếu nên khi bị kéo cả người không thể đứng vững liền ngã nhào về phía trước, không! Chính là ngã hẳn vào người y

- a. .

Chí Mẫn lo sợ ngẩn đầu bất quá nhìn thấy y khuôn mặt lạnh lùng liền sợ hãi rời đi, chân lùi vội mấy bước cậu cúi đầu hướng y lo sợ.

- Vương gia. .

Doãn Kì nhìn cậu một lượt rồi không nói gì xoay người đi tới phía giường, y thong thả ngồi xuống sau đó hướng về phía cậu lạnh lùng.

- lại đây!

Chí Mẫn nghe y ra lệnh trong lòng có chút lo sợ, cả người thoáng run tay chân như bị đóng băng mà đứng ngây một chổ. Cậu không dám. .cậu rất sợ. .cậu không muốn đi.

[Allmin] Hoa Dạng Niên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ