Phần 47

1K 116 14
                                    


Con tuấn mã hí lên thành một hơi dài như kình ngư nhảy khỏi mặt nước phóng người lên cao điệu bộ đó khiến đứa trẻ trong tay Chí Mẫn hoảng sợ vội vàng hét lên khẩn trương ôm chặt vị tiểu ca ca đang che chắn cho mình oa oa khóc lớn . Chí Mẫn cũng là vô cùng kinh hãi ngoài việc gắt gao ôm tiểu hài tử ra cũng không còn cách nào khác mà run rẩy kinh sợ, con ngựa kia so với cậu  lớn hơn gấp hai lần chưa kể đến còn có người cưỡi lên nếu bị dẫm trúng không ít thì nhiều cũng phải gãy vài cái xương, cậu không mong cả hai có thể bình an chỉ mong khi ngựa kia đáp xuống hướng lưng cậu không quá đau đớn.

Ngay lúc Chí Mẫn tưởng chừng như bản thân sắp bị tuấn mã kia dẫm trúng thì bên tai bất ngờ nghe thấy một lực đạo không nhỏ giáng xuống ngay sát bên cạnh. Cả người dường như không hề có bất cứ tổn thương nào, bàng hoàng mở mắt cậu run rẩy đem đầu nâng lên, nguyên lai con tuấn mã kia không hề dẫm chút cậu mà là đối cậu không quá vài tấc đáp hẳn xuống, có lẽ do nam nhân đang cưỡi thể lực tốt đem con ngựa dùng lực hất mạnh đi thức thời liền né được người bên dưới. Chí Mẫn nhẹ thở phào một hơi bàn tay vẫn còn run mà xoa xoa mái đầu vật nhỏ trong lòng trấn an.

- ngoan, không sao rồi!

Nam nhân trên ngựa vừa định thần xong liền phi xuống đất sau đó hướng chổ thân ảnh nhỏ kia lao đến , ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng vội vàng dò xét , xem ra vẫn là hắn nhanh trí quyết định kịp thời nếu không lại không biết chuyện kinh thiên động địa gì sẽ xảy ra nữa.

- này tiểu tử, ngươi không sao chứ?

Chí Mẫn chính là bị hành động ban nãy doạ cho phát ngốc nhất thời bất động mà ngồi thừ người ra , đến khi nghe được thanh âm nhẹ nhàng kia hướng cậu hỏi thăm cậu lúc này mới kịp hoàn hồn vội vàng lắc đầu đáp.

- Không, không sao!

- Tiểu Hoa, Tiểu Hoa hài tử của ta!

Từ trong đám đông một vị đại thẩm vội vàng chạy ra miệng không ngừng gọi tên hài tử của mình, khuôn mặt bà phủ đầy nước mắt nét mặt vẫn còn chưa giấu hết được sợ hãi vội vàng chạy đến ôm lấy tiểu hài tử vào lòng.

- ngốc tử, sao không nắm lấy tay của ta, com có biết ta tìm con lâu lắm không?

Đại thẩm gắt gao ôm lấy hài tử, khuôn miệng tuy trách móc nhưng bàn tay lại rất dịu dàng xoa tóc nó. Đứa trẻ vô tội được mẫu thân yêu thương không nhịn được oà khóc, bàn tay nhỏ nhắn hướng về phía Chí Mẫn chỉ tới.

- mẫu thân. .tiểu ca ca. .

Vị đại thẩm bế nhẹ đứa bé lên sau đó quay sang hướng cậu và nam nhân kia sống chết đa tạ.

- Đa tạ công tử cứu mạng con ta, đa tạ ngài!

Vị đại thẩm nói xong liền cúi đầu chào lần nữa sau đó cả hai nhanh chóng rời đi , mãi đến lúc hai thân ảnh vừa khuất khỏi tầm nhìn nam nhân hắc y lúc này mới quay sang cậu đưa cánh tay đến trước mặt nhẹ nhàng hỏi.

- ngươi đứng dậy được không ?

Chí Mẫn khẽ gật đầu ngập ngừng đưa tay cho người kia kéo dậy, bất qúa chỉ vừa nhấc chân lên một chút cổ chân đã đem đến một trận đau đớn khiến cậu không tự chủ được mà ngã ập vào lòng nam nhân kia, cũng may được hắn nhanh chóng đỡ lấy nếu không Chí Mẫn chắc chắn bản thân sẽ ngã xuống đất không mấy tốt đẹp, cậu thì ngượng chín cả mặt cứ nghĩ mình thất thố vội vàng ngẩn đầu nhìn nam nhân kia muốn giải thích, vô tình, hai ánh mắt chạm vào nhau cả hai ngay lập tức như rơi vào trạng thái bất động.

[Allmin] Hoa Dạng Niên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ