Hạo Thạc chăm chú nhìn tiểu hài tử đối diện vô tư ăn uống mà không để tâm đến sự hiện diện của y, dù y có chau mày nhưng bản thân y lại cảm thấy rất vui, không biết đã từ bao giờ đối với y lại có cảm giác yên bình đến vậy, Chí Mẫn, Hạo Thạc y nên làm gì với cậu đây?
Chí Mẫn được ăn no nê bàn tay thoã mãn vỗ vỗ nơi vùng bụng căng tròn của mình, lúc này cậu mới chịu ngẩn đầu nhìn Hạo Thạc thì bắt gặp ánh mắt y cũng là đang nhìn mình, có lẽ tâm trí y đang suy nghĩ gì đó đến cả cậu vơ tay trước mặt cũng không để tâm, do dự một lúc cậu đưa tay lay nhẹ người kia.
- Chí Mẫn đệ có thích Hạo Thạc ta không?
Hạo Thạc bất ngờ hỏi một câu làm cho Chí Mẫn giật mình vội vàng rụt tay lại, đến khi duy ngẫm được câu nói đó ánh mắt cậu ngượng ngùng lại dời xuống dưới sàn. Hạo Thạc thích cậu dĩ nhiên cậu biết điều này thú thật cả cậu cũng có tình cảm với y, nhưng chỉ còn một tháng nữa cậu sẽ rời khỏi nơi này liệu có nên chấp nhận y hay không, nếu biết cậu rời đi y nhất định sẽ rất buồn bản thân cậu sẽ thấy day dứt không thôi.
Hạo Thạc nhìn cậu chật vật liếc dọc liếc ngang tìm cách trả lời cũng không nỡ cũng không muốn làm khó cậu thôi thì cứ chờ thêm một thời gian nữa đã. Còn bây giờ. . . .Hạo Thạc đột nhiên đứng dậy nhấc bổng cả người cậu lên, cậu có hơi bất ngờ vội vàng câu lấy cổ y trong vô thức. Chỉ mới mấy ngày mà cậu ốm đi rất nhiều, còn nhẹ hơn trước nữa nếu y dùng thêm lực chắc là có thể bế cậu bằng một tay mất, nhưng chỉ cần hai má bánh bao này vẫn còn nguyên vẹn là được, y mỉm cười cúi xuống hôn thật kêu vào bên má cậu.
Chí Mẫn từ bất ngờ này chuyển sang bất ngờ khác lúc nghe âm thanh cái "Chóc" đó chạm vào bên mặt cậu chính thức bị hoá đá, khuôn mặt cứ trơ ra để mặc Hạo Thạc bế cậu tiến về phía giường, y để cậu trên tay bản thân thì ngồi lên giường sau đó xoay người đặt cậu nằm xuống y thì nằm ngay bên cạnh. Chí Mẫn lúc này mới kịp hoàn hồn vội vã bật người dậy nhích ra xa khỏi y.
- Thạc ca. .huynh làm gì. . ?
Hạo Thạc nằm nghiêng một bên chống tay đỡ lấy đầu nhìn cậu cười tà.
-đệ ăn no rồi không cần ngủ sao?
- nhưng huynh, huynh không định trở về phủ sau? Vương gia biết được sẽ trách phạt!
Hạo Thạc chép chép miệng chau mày rồi không quan tâm cậu lo lắng thế nào, y kéo cậu nằm xuống để cậu nằm trên cánh tay mình, tay kia vòng qua ôm trọn cậu vào người một chút cũng không nới lỏng mà giữ chặt cậu. Mắt nhắm nghiền mệt nhọc nói.
- ngủ đi!
- không.không phải.nhưng mà. .huynh còn phải về phủ nên là không thể. . .A. .
Chí Mẫn bỗng nhăn mặt kêu một tiếng cơn đau từ phía lưng khiến cậu tái luôn cả mặt, sợ người kia phát hiện cậu vội bịt miệng mình lại để không phát ra âm thanh nữa. Hạo Thạc thấy hài tử trong lòng đột nhiên im lặng mới hiếu kì mở mắt thì thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu, lẽ nào hắn dùng lực quá mạnh? Không hắn rõ ràng chỉ là vòng tay qua người cậu thôi hoàn toàn không dùng lực mạnh, Y mới thức thời nhớ lại đã từng nghe Chính Quốc nói qua, Tại Hưởng hắn đã dùng roi gân đã thương cậu lẽ nào. . . Hạo Thạc ngồi bật dậy sau đó dựng người cậu lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...