Y Quán là nơi hoàn toàn được coi là dư thừa của Dạng Niên Phủ trước giờ chưa có binh sĩ nào chịu bước chân vào, nhưng từ khi Chí Mẫn đến đây nơi này đã có một kì tích xuất hiện.
- Phác quân y ta đau chân quá !
- phác quân y tay ta gãy rồi!
- Phác quân y người ta khó chịu quá!
- Phác quân y, , , , ,x1000000000000000 lần.- được rồi mọi người cứ xếp hàng đi ta sẽ xem hết mà!
Không hiểu tại sao chỉ trong hai ngày toàn bộ binh sĩ đều mắc bệnh vì y quán chỉ có mình Chí Mẫn nên cậu phải bốn phương tám hướng chạy tới chạy lui băng bó, bắt mạch. Một mình cậu lay hoay giữa đám người bị thương mệt mỏi biết chừng nào, còn đám binh sĩ kia thì nằm hưởng thụ biết bao nhiêu. Vừa không phải tập luyện, vừa trốn việc vừa được mỹ nhân chăm sóc thì còn gì bằng. Chí Mẫn đang chăm chú đắp thuốc cho một binh sĩ thì
Rầm! ! Cánh cửa bị một lực có vẻ là sinh khí đạp ra. Tại Hưởng, Hạo Thạc Và Chính Quốc từ từ bước vào.
- hay nhỉ cả gan trốn luyện kiếm! Thì ra tất cả đều ở đây! - Chính Quốc ngữ điệu có chút tức giận.
- chả trách hôm nay có nhiều tên tình nguyện đấu kiếm với ta đến vậy! - Hạo Thạc cũng không kém.
- ta đếm tới ba các ngươi còn không mau ra ngoài tiếp tục tập luyện ta bẽ gãy chân kẻ đó !
Tại Hưởng vẫn chưa kịp đếm cả đám binh sĩ đã lăn khỏi giường hối hả chạy ra ngoài, cả tên Chí Mẫn đang đắp thuốc cũng liều mạng chạy đi.
- Ta chưa đắp thuốc xong mà,!
- Tiểu Mẫn bọn chúng chỉ bị thương nhẹ thôi không cần đến số thuốc đó đâu! - Chính Quốc.
- không sao đâu Quốc ca ca ! Được giúp người là đệ vui rồi, dù sao cũng đỡ hơn là ngồi lỳ một chổ!
- Tiểu Mẫn ta đau quá! Ta không xong rồi!
Hạo Thạc đau đớn rên rĩ tay ôm lấy ngực chân ngã khụy xuống , Chí Mẫn giật mình chạy tới đỡ lấy hắn khuôn mặt đầy lo lắng.
- Thạc ca huynh đau ở đâu! Nói cho đệ biết đi!
- ta , ,ta đau tim!
Nhìn bộ dạng của Hạo Thạc còn không nhìn ra y là đang muốn đùa giỡn hay sao, Chí Mẫn ủy khuất đấm nhẹ vào ngực y rồi bỏ mặc hắn.
- Tiểu Mẫn bọn huynh đến đây là muốn cùng đệ đi săn đệ thấy sao? - Chính Quốc.
- Đệ không biết bắn cung hơn nữa ngựa cũng không biết cưỡi đi cùng chỉ làm mọi người thêm cản trở, đệ không đi đâu! - Chí Mẫn.
- Aigoo! Tiểu Mẫn đệ dỗi sao? - Hạo Thạc đi đến choàng tay qua vai Chí Mẫn.
Chí Mẫn phụng phịu không trả lời càng không thèm nhìn mặt bọn họ, chỉ quay đi dọn dẹp mấy lọ dược. Bỗng cổ tay bị một lực đạo nhẹ nhàng nắm lấy, Chí Mẫn chỉ kịp nhìn thấy là Tại Hưởng người liền bị kéo đi. Cậu có chút phản kháng nhưng tay người kia chính là không muốn buông ra.
- Trường Săn -
Vèo !!!! Phập!!!
Con ngươi căng ra hết cỡ Chí Mẫn ngưỡng mộ nhìn mũi tên do Hạo Thạc bắn ra, nó chính là ngay điểm giữa của mục tiêu mà ghim vào. Xem ra không thể xem thường vị sư Huynh lúc nào cũng không chịu nghiêm túc này a. Hạo Thạc thấy ánh mắt của cậu nhìn mũi tên trong lòng liền có chút thoã mãn. Giơ cái cung tên hướng cậu nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...