Nam nhân liên tục nắm tay Chí Mẫn kéo đi , từng bước từng bước đều khẩn trương đi tới khiến cậu phải chật vật rất nhiều mới có thể bắt kịp chuyển động của y , chỉ là bên dưới di chuyển không ngừng thì thôi đi bên trên cổ tay lại bị y nắm chặt lôi kéo quả thực là không tránh khỏi có chút đau, vậy mà cậu lại không dám đối y lên tiếng, có lẽ sự sợ hãi của đám gia nhân vừa rồi ít nhiều cũng cho Chí Mẫn biết được địa vị của người này không nhỏ, vốn không phải là người mà cậu có thể dễ dàng đắc tội nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đối y chịu đựng . Bất quá không biết có phải nam nhân này là đang cao hứng hay không mà lực đạo của y càng lúc càng tăng mạnh như muốn đem cổ tay của cậu ra bẻ gãy. Khiến cậu rốt cuộc cũng không nhịn được mà hướng nam nhân phía trước nhỏ giọng.- đau . . .
Thanh âm nhỏ nhắn có phần ủy khuất nhẹ nhàng cất lên nhanh chóng truyền đến tai của Thạc Trân phía trước, khiến y đang một thân vội vã cũng phải ngừng chuyển động lập tức quay đầu, liền phát hiện cổ tay của cậu từ lúc nào đã bị y nắm đến đỏ cả lên.
- A, ta xin lỗi !
Thạc Trân có chút giật mình vội vàng buông tay cậu ra chỉ thấy cậu chậm chạm thu cổ tay về trên đó còn hằn lên từng vệt ngón tay đỏ ửng.
- Tiểu Mẫn , ngươi có làm sau. . .
Thạc Trân còn chưa kịp dứt câu Chí Mẫn đã vội vàng lùi về một bước, cậu lo sợ nhìn y đôi mắt vì đau mà rưng rưng ứa nước khiến nam nhân vừa nhìn qua trong lòng liền không khỏi áy náy , vừa rồi vì cứ nghĩ đến việc hôm nay sẽ được cùng cậu lần nữa trò chuyện nên đã rất phấn khích vốn không nghĩ đến lực đạo trên tay có chút thô bạo, với tình hình hiện tại đoán không chừng y lại doạ sợ hài tử này rồi.
- Tiểu Mẫn, ngươi nghe ta nói, ta vừa nãy chỉ là có chút quá khích không cố ý làm đau ngươi, là lỗi của ta ,ngươi đừng sợ ta có được không ?
Thạc Trân nhẹ nhàng hướng cậu giải thích mà trong lòng không khỏi tự trách bản thân , rõ ràng là muốn cùng người kia kết thành giao hảo vậy mà hết lần này tới lần khác lại doạ cậu sợ, lúc nãy cũng vậy bây giờ cũng vậy y không muốn chỉ vì một sai lầm nhỏ này lại khiến hình ảnh của y trong lòng cậu trở thành một vương gia ác ma đâu a. Bất quá với sự bối rối của Thạc Trân , Chí Mẫn dễ dàng nhìn ra nam nhân kia thực sự là không cố ý, bởi nếu y là một người thô bạo thực sự nhất định sẽ không đối cậu giải thích nhiều như thế. Nghĩ đoạn Chí Mẫn liền hướng nam nhân nhỏ giọng cất tiếng.
- nô tài , có thể tự đi được không ?
- được, được, đều nghe ngươi !
Sau một hồi rảo bước cùng nhau cả hai rốt cuộc cũng dừng chân lại tại hoa viên hôm qua, nơi đây có lẽ đã được quét dọn nên phần sân khá là sạch sẽ không có một chút lá khô nào cả những hoa đăng trôi gần hạ nguồn hôm qua rất nhiều hiện tại đều không nhìn thấy nữa. Vừa đến gần mái đình Chí Mẫn liền phát hiện ở đó từ lúc nào đã có một người hơn nữa trông còn rất quen mắt. Đây không phải là vị nam nhân lần trước đi cùng Thạc Trân ở trên phố đã động tay động chân với cậu hay sau ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...