Chí Mẫn bị hắn thô bạo đẩy ngã xuống sàn, đầu óc cậu choáng ván cơn đau từ hạ thân nhói lên càng làm cậu khóc không thành tiếng. Cậu chống tay ngồi dậy, quanh nơi cậu ngồi là một gian phòng tối bốn vách tường đều bằng đá tảng có rất nhiều xích và móc sắt gắng trên đó, nếu cậu nhớ không lầm Chính Quốc có kể cho cậu nghe về nơi này, đây chính là ngục thất của Phủ, nơi này chuyên dùng để giam giữ phạm nhân cũng như tra khảo lấy thông tin nên có rất nhiều dụng cụ tra tấn các vách tường cũng được thiết kế rất đặc biệt bất kì âm thanh nào cũng không lọt được ra bên ngoài. Nhưng. . .nhưng tại sao hắn lại lôi cậu đến đây?- các ngươi ra ngoài đi!
Tại Hưởng quay sang nói với hai tên lính gác trước phòng, họ nhìn Chí Mẫn do dự một lúc nên có chút bàng hoàng, cậu là Quân y ở đây người người trong phủ này ai cũng mến mộ cậu, hơn nữa bản tính cậu hiền lành dám chắc không có làm gì gây hoạ đến nổi phải đem vào đây được. Người nọ nhìn Tại Hưởng lắp bắp bắp.
- Kim đại nhân, cho hỏi Phác quân y đã phạm tội gì?
- Các ngươi từ bao giờ muốn quản chuyện của ta?
- nô tài không dám!
- ra ngoài!
Run sợ trước ánh mắt không băng mà lạnh của hắn cả hai người đành phải luyến tiếc ra ngoài, hai tên lính gác rời đi cũng là lúc cánh cửa bằng sắt đó lạnh lẽo đóng lại, dù không nói nhưng ánh mắt Tại Hưởng lộ rõ từng vệt đen giận dữ, hắn từng bước tiến đến gần đến khi tấm lưng cậu chạm phải bức tường lạnh lẽo phía sau mới dừng lại.
- ta nên phạt ngươi thế nào đây?
Người Chí Mẫn vô thức run lên khuôn mặt từ trắng hồng chuyển sang nhệt nhạt, lồng ngực thì thở dồn dập như sắp chết. Hắn bước đến ép sát cậu vào tường bàn tay hắn bắt đầu trượt dài vào trong lớp y phục của cậu mà sờ soạng, cậu hoảng sợ vặn vẹo cơ thể hai tay đẩy mạnh lòng ngực người kia ra, nhưng chẳng hề hắn gì.
- a,huynh làm gì, đừng như vậy. .đừng. .
- ta muốn ngươi!
- đừng. .đừng mà. . .thạc ca. .thạc ca. .
Hai chữ Thạc ca được cậu nói rất nhỏ hầu như chẳng thể nghe thấy trọn vẹn, nhưng chẳng hiểu sau hắn lại nghe không sót một chữ. Hắn im lặng dùng lực bóp chặt hai bên cánh tay cậu, đôi mắt vì đau mà ứa nước mắt.
- hắn đã dính một nguyệt của ta khoẻ lắm cũng phải mất một hai canh giờ mới di chuyển được, ngươi nghĩ hắn sẽ cứu ngươi sao?
Chí Mẫn nghe vậy càng thêm nức nở cậu quay đầu về nơi khác không muốn nhìn hắn, hai tay cậu yếu ớt đẩy hắn ra cự tuyệt. Tại Hưởng nhếch mép bóp chặt cầm cậu nâng lên, đôi mắt cậu đẫm nước nhìn hắn đầy tuyệt vọng.
- huynh. .huynh sao lại. .đối xử với ta như thế?
- thì sao? Hạo Thạc hắn một tuần trăng thay bao nhiêu nhân tình, ngươi nghĩ hắn đối với ngươi thực lòng?
Chí Mẫn như bất động một lúc, cậu mở to mắt nhìn hắn như không tin. Hạo Thạc không thể nào như lời hắn nói được, những biểu hiện ban nãy của y là thực lòng cậu chắc chắn nó không hề giả tạo chút nào. Dù có lừa dối như vậy Hạo Thạc cũng chưa từng làm cậu đau về cả thể xác lẫn tâm hồn như hắn, Cậu tức giận đẩy mạnh hắn ra, do bất ngờ nên hắn bị hất về sau vài bước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...