Cứ mỗi năm một lần đúng vào ngày lễ Hoa đăng triều đình thường tổ chức một buổi yến tiệc lớn ở trong cung cốt là để nhớ ơn người lập ra Hwarang dân quốc còn lại là để chiêu đãi công lao của quần thần , đương nhiên quân đội dưới trướng Nam Tuấn là Dạng niên phủ cũng không ngoại lệ. Nên trời chỉ vừa hửng một chút Chí Mẫn đã thấy Chính Quốc thức dậy tất bật chuẩn bị mọi thứ từ y phục đến hành trang để vào cung. Chuyến đi lần này có lẽ sẽ mất đến hai ngày mới trở về nên mọi việc ở Dạng niên phủ đều tạm thời hoãn lại.- Quốc ca! Để đệ giúp huynh một tay!
Chí Mẫn vừa nói vừa sắn tay áo lên sau đó nhanh chân bước về chỗ Chính Quốc đang đứng, thấy vậy y đành đặt chiếc hộp gỗ trên tay xuống đất xem xét xung quanh một lượt sau đó mới bắt đầu chỉ định công việc cho cậu.
- đệ đem cái này chồng lên chiếc rương phía sau có được không?
- Ân!
Chí Mẫn vui vẻ đón lấy chiếc rương nhỏ từ tay Chính Quốc sau đó đi vòng qua xe ngựa trèo lên tuy phía sau có chút hẹp nhưng lại chứa rất nhiều đồ vật lớn nhỏ. Không hổ danh là cống phẩm hoàng thất mọi thứ ở đây dù chỉ là một chiếc tách trà cũng được điêu khắc vô cùng tinh tế nhìn sơ cũng đủ thấy là loại đắt tiền. Còn có mấy sắp vải ở đây loại nào cũng đẹp so với thứ lụa quý nhất mà Chí Mẫn từng thấy cũng chưa được một phần ở đây. Nhưng có điều thật kì lạ loại vải này trông rất quen dường như rất giống với loại vải của bộ y phục mà Doãn Kì tặng cậu, lẽ nào. . .không. .không phải, có lẽ là do Chí Mẫn nghĩ nhiều , người cao quý như Vương gia làm sao có thể đem một thứ lụa quý như vậy phí lên người cậu chứ, nhất định là cậu nhìn nhầm rồi, nghĩ đến đây Chí Mẫn bất giác đỏ mặt vội vàng đem tay vỗ vỗ hai bên má mình.
- Tiểu Mẫn, đệ sao vậy?
- a không, không có gì.
Cả hai cùng nhau loay hoay một lúc khá lâu mới có thể an an ổn ổn xếp từng món đồ lên xe, điều này quả thực không quá khó khăn đối với Chí Mẫn , chỉ là nhiều thứ cần phải chuẩn bị như vậy tại sao chỉ có mình Chính Quốc là sửa soạn trong khi Dạng Niên phủ có rất nhiều người ? Chí Mẫn khó nhằn không hiểu vừa suy nghĩ vừa bước xuống bậc thang, không ngờ rằng chỉ vừa đặt chân lên, bệ gỗ bất ngờ bị lật khiến cậu hụt một chân.
- A!
- Cẩn thận!
Chí Mẫn sợ hãi nhắm chặt hai mắt linh tính mách bảo cậu chỉ còn vài khắc nữa sẽ tiếp đất không mấy êm đẹp, thực là cả bệ gỗ thấp như vậy cậu còn không đứng vững được vậy mà còn đèo bồng giúp y sửa soạn, xem ra lần này cậu nhất định sẽ rất thê thảm. Nhưng tại sao đã lâu như vậy rồi cậu lại không thấy đau , cơ thể dường như cũng không hề có va đập mà còn có cảm giác bản thân đang bị ôm rất chặt , chẳng lẽ là do Chí Mẫn tưởng tượng? Nghĩ đoạn cậu vội vàng mở mắt liền phát hiện bản thân không những không ngã , mà còn đang an ổn nằm trong lòng nam nhân kia từ lúc nào.
- Quốc. .quốc ca. . .
Chí Mẫn lắp bắp nhìn nam nhân đối diện đang ôm chặt lấy mình mà đôi mắt không ngừng mở to , y không phải là đang đứng ở trước xe ngựa sao? Sao nhanh như vậy đã phi được tới đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...