Phần 40

1.9K 167 38
                                    

Doãn Kì lạnh lẽo nhìn Tuấn Anh đang run sợ mặc nhiên chẳng có chút thương cảm, y từ lâu đã không thích loại thùng rỗng kêu to này vốn đã muốn né đi không ngờ lại tự tìm đến đường chết nhưng tại sao lưỡi kiếm trên trên tay y lại không thể động thủ? Nam nhân ngẩn người chậm rãi đưa mắt dời sang cánh tay mình Chí Mẫn đang sợ hãi hai mắt cậu đỏ hoe , con ngươi vì bị nước bao phủ mà mờ đi nhất quyết giữ chặt tay y. Biểu hiện của cậu như vậy là sao? là muốn van xin cho cô ta? Cậu không biết nếu y không kịp đỡ cho cậu nữ nhân này chính là muốn muốn giết cậu hay không?

- Vương gia, xin ngài dừng tay, dù sao đây cũng là quận chúa xin người thủ hạ lưu tình .

Dù bản thân đang rất sợ nhưng Chí Mẫn vẫn một mực nhỏ giọng van xin, cậu biết với thân phận của mình cậu chính là không nên can dự vào, nhưng dù sao Tuấn Anh cũng là quận chúa ngoại tộc nếu cô xảy ra chuyện gì hoàng thượng nhất định sẽ trách tội, cậu không muốn vì mình lại khiến Doãn Kì bị liên lụy. Doãn Kì thoáng đã nhìn ra tiểu ngốc cậu là đang lo sợ, rốt cục cũng không biết hài tử này là quá ngốc hay quá nhân từ đi. Khẽ thở dài y đem kiếm lại tra vào vỏ dù sau cậu cũng nói đúng vẫn là không nên đắc tội đến cô, hơn nữa không nên vì kẻ vô lại này mà làm bẩn tay mình.

Ngọc Anh vừa được buông tha liền thất thần ngã khụy xuống sàn mặt mũi chuyển sang trắng bệt, cô còn chưa kịp định thần đã nghe thấy âm giọng lạnh lẽo từ nam nhân kia phát ra.

- từ nay ta không muốn nhìn thấy cô, nếu không ta không đảm bảo chuyện hôm nay sẽ không tiếp diễn.

Ngọc Anh siết chặt nắm tay lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn Doãn Kì cùng nam nhân bên cạnh sau đó chỉ tay vào cả hai người nói lớn.

- Mẫn Doãn Kì, nổi nhục ngày hôm nay ta nhất định trả lại cho ngươi gấp vạn lần.

Nữ nhân nói xong liền tức giận đùng đùng xoay người bỏ đi, được một lúc khi bóng dáng nữ nhân kia khuất dần sau cánh cửa căn phòng hiện giờ lại trở về vẻ yên ắng lúc trước chỉ còn mỗi cậu và Doãn Kì. Một lúc sau y đột ngột lên tiếng.

- tay!

Chí Mẫn ngẩn người sau đó lại lúng túng buông Doãn Kì ra thật là sao lại mất hết thể hiện ôm chặt lấy y như vậy chứ, cậu bối rối nâng chân lùi về quên mất sàn nhà vẫn còn ướt kết quả lại bị trượt một chân khiến cơ thể ngã nhào về sau. Cũng may Doãn Kì đã kịp thời phản ứng nắm lấy tay cậu kéo ngược lại xoay một vòng nhanh chóng đưa cậu đến chổ ráo nước. Doãn Kì cười nhẹ xoa xoa mái tóc mềm của cậu đầy ôn nhu.

- ngốc thật!

Mọi chuyện trôi qua rất nhanh nhanh đến mức Chí Mẫn chỉ biết mở to mắt ra nhìn ngoài ra chẳng biết phản ứng ra sau, được một lúc khi tinh thần vừa được định hình xong Chí Mẫn lại cúi đầu phụng phịu.

- nô tài không ngốc!

- vậy sao?

Doãn Kì bật cười trước dáng vẻ ngốc nghếch này của tiểu ngốc, nói cậu yêu nghiệt cũng không sai, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, khuôn mặt thì luôn khép nép sợ sệt cứ như muốn người khác phải khi dễ cậu. Doãn Kì có lẽ nên đem vật nhỏ này trở thành người của mình sớm một chút nếu không cứ để cậu đi lung tung ngoài kia nhất định sẽ có kẻ bắt mất.

[Allmin] Hoa Dạng Niên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ