Chí Mẫn lúc này thực sợ nhưng phải cố giữ bình tĩnh cậu biết hiện giờ chẳng có ai, và cũng không ai có thể cứu cậu. Chỉ có Doãn Kì, mong rằng ngài ấy nhận ra sự biến mất của cậu mà đi tìm , cậu đúng là quá ngốc khi lúc nãy không gọi cho Doãn Kì sớm hơn, để bây giờ phải chật vật đối phó với hai tên ác nhân mang đầy tà niệm này.
- Mau buông ta ra, hai tên hỗn đản Lão tử là nam a!
Chí Mẫn vùng vẫy la hét, cậu bị một tên giữ lấy hai tay ra sao không sao thoát được.
- ngươi xinh đẹp như thế lẽ nào lại nam? Lão tử không tin, chi bằng chúng ta kiểm qua một chút a
Lão Nhị vừa nói cười nham nhở vừa tháo đai áo lưng của Chí Mẫn, cậu sợ hãi nhìn vai áo bị lệnh làm lộ ra một bờ vai trắng trẻo.Hắn nắm lấy cầm Chí Mẫn kéo lên.
- uy quả thực là nam a, ăn mặc như vậy chả lẽ không phải câu dẫn nam nhân, đúng là yêu nghiệt a!
Bốp!!!!! _ Chí Mẫn trừng mắt nhìn hắn dùng hết sức liền ra cước, nhắm thẳng giữa hai chân hắn đá lên cao. Hắn trợn mắt thống khổ ôm lấy hạ bộ ngã quỵ xuống đất. tên còn lại vội buông Chí Mẫn ra, bước tới đỡ lấy Lão Nhị.
- Nhị ca! Huynh có sao không?
- Mau bắt lấy nó ! Ta sẽ cho nó sống không bằng chết!
Lão Nhị nghiến răng nhìn Chí Mẫn, Cậu lúc này run rẩy vì sợ liền quay người bỏ chạy, cả hai tên đó cũng đuổi theo. Chí Mẫn cứ cắm đầu chạy về phía trước cũng không biết là chạy đi đâu, cậu chỉ biết nếu bị bắt lại sẽ không có gì tốt đẹp cả. Cậu vừa chạy vừa ngoảnh mặt lại thì cả người liền đụng vào ai đó. Chí Mẫn thấy phía trước là góc áo màu lam quen thuộc vội ngước lên nhìn, không ngoài dự đoán đó là Doãn Kì.
- Vương , , ,vương gia! Cả hai người kia đều là người của Ninh Sơn trang, một trong số đó là Lão Nhị
Chí Mẫn như vớ được gỗ trên sông hấp tấp nói chỉ tay về hai người phía sau đang chạy tới. Doãn Kì im lặng không nói chỉ đứng nhìn về phía cánh tay Chí Mẫn chỉ, quả thực có hai tên nam nhân chạy tới, thấy họ cậu vội vàng nấp sau lưng Doãn Kì.
- ngươi là ai ? Tốt nhất mau giao người kia cho ta ! Đừng ngu ngốc mà xen vào chuyện của ông đây !
Tên Lão Nhị hùng hổ sắn tay áo lên, bình thường khi hắn làm như vậy những kẻ nhát gan sẽ co giò bỏ chạy. Đám dân thường gần đó cũng không hẹn mà bốc hơi căn bản là họ không muốn gặp rắc rối. Doãn Kì khuôn mặt vẫn không biến sắc mà hỏi ngược lại.
- ngươi là Lão Nhị Ninh Sơn trang ?
- là lão tử, nếu không phải chuyện của ngươi thì đừng xen vào.
Hàng vạn con người khi đọc tới đây, trong đầu sẽ luôn nghĩ rằng Doãn Kì ca sẽ cứu Tiểu Mẫn, nhưng không! Đó là sai lầm..
Doãn Kì xoay người nắm lấy tay Chí Mẫn ra phía trước rồi đẩy mạnh cậu xuống đất. Cậu kinh ngạc hết mức ngồi thẩn thờ trên đất, bản thân chính là chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn ta đã nắm lấy tay cậu lôi mạnh lên.
- người của ngươi thì giữ cho tốt! Đừng để đi lung tung!
Doãn Kì nói xong liền xoay người bỏ đi, chuyện gì đang xảy ra vậy Chí Mẫn và Doãn Kì không phải cùng một hội sao, sao có thể bỏ mặc cậu thấy chết không cứu như thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] Hoa Dạng Niên Hoa
FanfictionĐam mỹ, cổ trang, HE, SE sinh tử văn, nhất thụ đa công . . Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, các tình tiết lịch sử đều là hư cấu không có thật. Không có ý định xúc phạm tổ chức hay lịch sử nước nào cả. Lần đầu thử sức với cổ trang nên...