Phần 17

1.8K 205 5
                                    


Chí Mẫn nhắm chặt mắt cảm thấy bản thân mình đang lơ lửng, thì ra cậu là đang rơi xuống vách núi, tay bị trói chặt như vậy lẽ nào cậu sẽ chết sao? chết một cách dễ dãi như vậy cậu thực không muốn, Cậu vẫn còn nhiều thứ chưa kịp làm lắm.

- Tiểu Mẫn đừng sợ! Ta ở đây!

Ai vậy? Có ai đó đang ôm chặt lấy người, chẳng biết lăn bao nhiêu vòng cuối cùng cũng có cảm giác bản thân mình chạm đất, nhưng hầu như cả cơ thể không có một chút tổn thương nào ngoài việc bị người nọ ôm chặt đến nghẹt thở. Trời đêm cũng khá tối may thay vẫn còn ánh trăng soi sáng khung cảnh nên Chí Mẫn vẫn có thể nhìn rõ người đó là ai.

- Tại Hưởng, Tại Hưởng huynh không sao chứ?

Chí Mẫn vội ngồi dậy lay lay người Tại Hưởng. Có phải hay không lúc nãy hắn đã dùng cơ thể mình che cho cậu nên những cành cây, tảng đá sắc nhọn đều đâm vào người hắn.

- Tại Hưởng, huynh là làm sao? Sao máu nhiều thế này!

Hơi thở hắn nặng nhọc làm Chí Mẫn luống cuống tay chân đỡ người Tại Hưởng vào gốc cây.

- tại đệ không tốt liên lụy đến huynh, là tại đệ. . đệ xin lỗi. . .

Chí Mẫn run run dồn hết tội vào người, hắn không nói chỉ chậm chạp vươn tay xoa nhẹ tóc cậu nhẹ giọng trấn an.

- Đừng khóc. ta không sao. Ngươi đi tìm chút củi khô chúng ta sẽ ở lại đây đến sáng mai!

Chí Mẫn gật đầu liền quay người chạy đi, thấy bóng cậu từ từ khuất Tại Hưởng lúc này mới ôm chặt vai trái . Lúc giao đấu với bọn sơn tặc do có chút lơ là nên bị một tên đánh lén , trúng lấy một đao cũng khá sâu, lúc nãy còn bị va chạm xem ra cũng nghiêm trọng hơn rồi.,hắn ôm vai hơi thở nặng nhọc, tiêu rồi mắt hắn càng lúc càng mờ đi.

Chí Mẫn vừa nhóm lửa xong liền quay sang Tại Hưởng thấy hắn đã bất động phía dưới hắn còn có một vũng máu lớn, cậu giật mình mặc kệ sự cho phép của hắn nhanh chóng cởi áo của Tại Hưởng ra xoay lưng hắn lại, đập vào mắt là một nhát kiếm lớn máu còn không ngừng ùa ra.

- sau lại nặng thế này!

Chí Mẫn cắn cắn môi xé toạt tay áo chạy đến bờ suối nhúng ít nước, nhẹ nhàng lau sạch vết thương cùng bụi bẩn để tránh nặng hơn, lấy lọ thuốc nhỏ luôn mang theo bên mình mà thoa nhẹ lên. Cậu biết nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không xong hơn nữa thuốc chỉ có công hiệu tạm thời, bốn bề đều tối đen nếu muốn tìm dược liệu cũng khó, dời hắn đi khỏi đây cũng không được. Nhìn sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch cậu càng thêm rối rắm hơn, cậu nghĩ có nên bỏ hắn ở đây mà leo lên vách núi kia tìm người giúp không? Nhưng bỏ hắn ở lại thực sự rất nguy hiểm.

- đệ. đệ sẽ không để huynh chết!

Chí Mẫn suy nghĩ một lúc tay rút thanh kiếm của Tại Hưởng ra đặt lên cổ tay của mình, hơi dịch lên một chút chỉ cần không dính động mạch chủ là được. Một đường cắt mạnh lên cánh tay, dòng máu đỏ thẫm bắt đầu từ vết cắt chảy ra, cậu đưa tay lên miệng Tại Hưởng.

Bên khoé môi mang đến một chút mặn mà còn có thêm một mùi hương nhẹ, Tại Hưởng từ tử mở mắt nhìn Chí Mẫn không lâu sau lại lập tức nắm chặt cánh tay cậu.

[Allmin] Hoa Dạng Niên HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ