Ngoại Truyện 3: Ngăn Cách.

331 28 6
                                    

Ngoại truyện 3: Ngăn Cách.

Một tháng trôi qua, đối với JooHa lại giống như cả một thế kỉ. Thời gian trôi chậm chạp đến lạ, điều đó lại khiến cô buồn tủi hơn.

Ngôi trường này, cô không có bạn.
Ngôi trường này, người cô chuyển tới vì anh ta thì anh lại chẳng may để ý tới cô.
Cô hối hận, hối hận vô cùng. Hối hận ngày ấy vì cảm xúc nhất thời mà chuyển trường. Để rồi, nơi này hiu quạnh lạnh lẽo, cô một mình ôm trọn nỗi lòng không ai thấu.

Nghe đâu ChangMi và Taehyung vẫn hạnh phúc, vẫn êm ấm.
Nghe đâu ngày ngày họ dắt tay nhau đi dạo khắp trường.

JooHa mệt nhoài nằm dài ra bàn, nhìn kim giây đồng hồ chậm chạp trôi.
  - Các em dừng bút, lớp trưởng đứng lên đi thu bài cho cô nào!
 
Cô nhìn xa xăm về cửa sổ, chẳng để ý đến cậu lớp trưởng đang dần tiến tới phía mình. Cậu nhìn cô đang thơ thẩn hồn treo lơ lửng, lại nhìn tới bài kiểm tra của cô. Nhìn lướt một hồi, cậu chậm rãi nói:
  - Jeon JooHa, sửa lại đi. Câu 3 C, 5 A.
JooHa quay sang nhìn cậu, cậu lại đi qua bàn khác thu bài. Cô nhìn xuống bài làm của mình, nghe lời cậu sửa đáp án.
Bài kiểm tra hôm ấy, cô điểm cao nhất lớp, cậu lớp trưởng hạng nhì.

  - Này! Jeon JooHa.
  Cô gấp cuốn truyện tranh lại, ngẩng đầu nhìn cậu không đáp.
  - Thầy bảo cậu theo tôi lên phòng giáo vụ soạn bài cho lớp.
  Cô cất truyện vào cặp, khẽ vươn vai. Đột nhiên một hộp sữa xuất hiện trước mặt cô.
Cậu quay lưng, lạnh lùng bước đi thả lại một câu nói: "Nhanh lên, thầy đang đợi."

JooHa bình thản nhìn sấp đề cương trước mặt. Thầy giáo nhìn lớp trưởng:
  - "Hyun Woo, em mang đống này phát cho lớp. Rồi còn hai sấp giáo trình kia nữa, mang lên mỗi đứa một cuốn.
  Hyun Woo cau mày nhìn đống đồ sộ nặng nề, rồi nhìn sang JooHa có vẻ không tập trung lại. Cậu huých vai cô:
  - Đề cương nhẹ hơn, cậu mang vào lớp đi.
  JooHa vừa uống xong hộp sữa vứt vào thùng rác, lẳng lặng xách đề cương đi trước.
Nặng như quỷ, ấy thế mà cậu ta lại bảo nhẹ. JooHa chửi thầm.

Bịch...
Đề cương rơi xuống đất.... JooHa bị ngã đập đầu vào tường, đau buốt.
  - Đau không?
  Tiếng nói quen thuộc vang lên, cô cắn môi không quan tâm, phủi váy đứng lên rồi thu dọn đề cương nằm rải rác khắp mặt đất.

Thấy JooHa không để tâm mình, ChangMi huýt sáo cười cười: " Sao càng ngày mày càng tồi tàn thế kia?"
Cô không đáp.
  - Mấy ngày nay Taehyung đối với tao như công chúa luôn í. Hạnh phúc lắm, tao xót thay cho mày luôn.
  Cô im lặng.
  - Hôm qua anh ấy còn ôm tao đấy!
  Cô bình thản nhặt đề cương.
  - Tao nghĩ không bao lâu nữa tao cũng sẽ đá anh ta th...
  
Bụp!!!
Sấp đề cương không mạnh không nhẹ ném vào mặt ChangMi. JooHa lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng:
  - Biến khỏi khuất mắt tao!
  Giấy cứa nhẹ vào mặt ChangMi khiến cô chảy máu. Không có gì đáng kể nhưng đúng lúc Taehyung lại đi tới, thấy cảnh này anh nổi giận đùng đùng nắm lấy tay ChangMi:
  - Chuyện gì thế? Sao mặt em chảy máu?
  ChangMi cúi mặt, giọng hơi run: "Em chỉ muốn giúp cô ấy nhặt đề cương."

JooHa vội vã giải thích: "Taehyung, không phải như vậy đâu!"
Anh chậm rãi quay sang nhìn cô:
  - Không phải như vậy thì là thế nào?
  Cô câm nín. Cô không dám kể chuyện ChangMi bảo sẽ đá anh, cô sợ anh đau lòng.
  - Tôi đang cho cô giải thích. Nói đi. - Taehyung cất giọng.
 
JooHa đau lòng, thật sự đau lòng. Nhìn ChangMi đang được anh che chở, bỗng chốc cô lại cảm thấy ngực mình đau thắt. Cô nói:
  - Taehyung, những gì anh thấy không phải là sự thật. Người anh ôm trong lòng cũng là giả dối..
  - Vậy sự thật như thế nào cô kể tôi nghe.
  - Em... em.. - Giọng cô run run. Thôi rồi, cô sắp khóc rồi... cô không muốn khóc trước mặt anh...

Sau Này Không Có Chúng Ta -Park Jimin × FangirlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ