Chương 17: "Em Gái"

747 47 3
                                    

Chương 17: "Em gái"
Winn đưa Yuna về lại chung cư. Lúc này BigHit cũng đã làm lại bảo mật của chung cư, bảo đảm an toàn hơn rồi.
Winn nhìn căn nhà rộng lớn, xong lại cúi xuống nhìn Yuna bé teo bé tẹo, tròn mắt:
- Em phải ở một mình tại đây sao..?
Yuna bỉu môi:
- Chứ mọi người rủ nhau đi hết rồi, em biết làm sao bây giờ...
Winn khẽ cười, hỏi: "Em ăn uống gì chưa, chị đi mua cho em rồi chị đi về luôn. Giờ cũng hơi trễ rồi!
Yuna gật đầu:
- Em ăn rồi, cơ mà...
- Mà sao?
Yuna nắm lấy tay áo Winn, thấp giọng:
- Hay tối nay chị ở đây với em đi, một đêm thôi! Nha chị?

Winn năm nay 27 tuổi, nhưng tính cách vẫn như trẻ con, chưa chồng, chưa có bạn trai và sống một mình. Nhận được lời đề nghị như vậy, vậy là tối nay cô không cần phải ngủ một mình rồi. Winn khẽ gãi đầu:
- Như vậy có tiện lắm không?
Đôi mắt Yuna sáng rỡ: "Tiện, tiện lắm chị!"
Winn gật đầu:
- Được thôi, nhưng mà chị phải về nhà lấy đồ dùng đã. Yên tâm, nhà chị gần đây, tầm 10 phút à!
- Dạ vâng! - Yuna háo hức.

Trong khi Winn về nhà lấy đồ thì Yuna đã phóng lên nhà tắm tắm một trận sạch sẽ. Nhưng vì tay bị thương nên hoạt động hơi khó khăn. Chờ mãi không thấy Winn tới cô cũng hơi lo lo, mà không có số điện thoại chị nên thôi, đành vô bàn ngồi học. Dù sao mấy ngày nữa coi cũng phải thi rồi.

Đang học bài thì tiếng điện thoại vang lên, Yuna tiện tay cầm lấy áp vào tai mà không thèm nhìn tên người gọi luôn:
- A lô, ai vậy ạ?
- Han Yuna, em giỡn mặt với anh đó hả?

Oái!!! Yuna vội vàng để điện thoại ra xa tai. Gì đây, oppa gọi???
Cô hoảng hồn đứng bật dậy, đánh rơi cây viết trên tay. Thấy bà nó rồi! Nghe giọng lúc nãy là chứng tỏ Jiminssi của cô nổi giận lôi đình rồi...
Cô hít một hơi sâu rồi nói vào điện thoại: "Oppa à..."
- Em còn dám gọi anh hai tiếng oppa hả? - Jimin bên đất Mỹ hai tay chống hông tức giận đáp.

Yuna thở dài: "Uầy, cũng có chuyện gì lớn đâu. Vết thương ngoài da thôi mà..."
Tự dưng Jimin thấy lòng hơi xót, từ ngày bên anh, cô bị thương không ít thì phải? Anh xoa trán, giọng dịu xuống: "Đau lắm không?"
- Em không đau đâu! - Yuna liền trả lời.

Jimin bước ra chỗ lan can vắng người, ngước đầu nhìn bầu trời sao đêm, thở một tiếng dài:
- Trước giờ anh không có em gái, bây giờ chỉ có mỗi em là em anh thôi mà anh cũng không bảo vệ cho nên hồn...
Lòng cô trùng xuống, mắt khẽ dao động. Cô không đáp, bởi có gì đó nghèn nghẹn ngay cổ họng...
Jimin thấy cô không trả lời thì nói tiếp:
- Em cũng là con gái, phải tự biết chăm sóc bản thân mình chứ! Ặc, ước gì bây giờ anh ở Hàn nhỉ, anh sẽ đích thân đưa em đi bệnh viện!
Yuna khẽ hít một hơi. Nghe như thế nào đi chăng nữa, thì lời nói của anh cũng chỉ đơn thuần là lời nói của một người anh trai gửi cho em gái mà thôi...
- A lô, sao em không nói gì hết vậy?
- À... - Cô sực tỉnh - "Chị Winn đã đưa em đi bệnh viện rồi, anh không cần phải lo đâu!"

- À, chị Winn ấy hả? - Jimin khẽ giọng - Anh phải nhờ chị ấy chăm sóc em mới được. Thả em tự tại như vậy anh không yên tâm!

Yuna cười lạnh. Park Jimin, anh càng nói những lời của một người anh trai, thì càng làm trái tim cô đau hơn đấy biết không?

- Em đang bận học, em cúp mắt trước nha! - Cô cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
Jimin hốt hoảng:
- Ơ em đang học à? Mà khi nào em thi nhể? Ba ngày nữa đúng không?
- Dạ vâng.
Jimin nở một nụ cười tươi, giọng phấn khích:
- Ráng học chăm nhé, thi tốt có phần thưởng cho em! Nhớ đừng thức khuya quá nha!
Yuna nhìn mơ hồ lên không trung, khẽ đáp: "Vâng, cảm ơn oppa..."

Sau Này Không Có Chúng Ta -Park Jimin × FangirlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ