Ngoại Truyện 4: Trễ Rồi.

340 29 5
                                    

Ngoại truyện 4: Trễ Rồi.

Một cảm giác xa lạ ùa vào cơ thể, JooHa như cứng người. Tự dưng, cô có cảm giác chẳng lành.
Cố gắng nuốt sự khó chịu xuống, cô vờ bĩnh tĩnh đáp:
  - Cô ta biến mất thì sao ạ? Liên quan gì đến em?
  Taehyung nghẹn lời, anh khẽ ngập ngừng: "Trước đây hai người từng là bạn thân mà?"

  JooHa khẽ nở một nụ cười, thê lương đến bi ai: "Vì yêu mà mà đã trở nên xa lạ rồi."
Nhìn nụ cười ấy, không hiểu sao Taehyung có phần áy náy, lại có chút đau lòng. Sao anh lại đau lòng nhỉ? Anh cũng không biết nữa...

 
Jeon ChangMi đã nghỉ học liên tục một tháng, dù nhà trường có tìm cách liên lạc với ChangMi thế nào thì vẫn bất thành. Bởi ChangMi sống một mình, không cha không mẹ, tự lực cánh sinh mà sống đến giờ này...
JooHa vốn không hề biết ChangMi mất tích. Bởi từ khi bị bạn thân phản bội cô đã xin được chuyển lớp. Cô cố gắng không quan tâm đến ChangMi, nhưng lòng cô vẫn khó chịu không dứt. Cô cảm thấy, mình với ChangMi, dường như có mối liên kết gì đó không rõ ràng.

Hai tháng sau, Jeon ChangMi trở lại. Tin tức này lan khắp cả trường. Chẳng hiểu vì sao vừa nghe tin đó JooHa liền lập tức chạy qua lớp cô ta.
Vừa tới ngoài cửa lớp, trái tim cô đã như ngừng đập. Jeon ChangMi, cô ta khác hẳn.
Hay nói cách khác, nhìn cô ta xấu xí hẳn đi.

ChangMi bước khỏi lớp, thấy JooHa đang trơ mắt nhìn mình, cô khẽ cười lạnh.
  - Vì mày mà tao phải thế này.
  JooHa lặng người, sao lại là vì cô???
  - Tao sống đau đớn thế này là vì mày mà ra.
  Nói xong ChangMi quay lưng đi hẳn. JooHa không hiểu cô nói gì vội vàng chạy tới nắm lấy tay ChangMi:
  - Mày nói như vậy là có ý gì?
  ChangMi gạt mạnh tay cô ra. Đôi mắt cô ta trở nên mờ đục: "Thứ như tao không đáng để nhân vật cao quý như mày chạm vào đâu!"
Tay cô rơi hụt hẫng giữa không trung, có thứ gì khiến tim cô đau nhói. Cô khẽ giọng:
  - Jeon ChangMi, rốt cuộc... mày là ai?
  ChangMi cười nhạt, không đáp mà quay lưng bước đi.

JooHa nằm gục xuống bàn học, cô thở một hơi mạnh. Hyun Woo đặt xuống bàn cô một hộp sữa: "Không sao chứ?"
Cô xoa trán: "Có lẽ không sao."
  - Kim Taehyung tìm cậu.
  JooHa ngạc nhiên, theo phản xạ nhìn ra phía cửa lớp.
Quả thật, Taehyung đang đứng đó. Gương mặt anh rất lạ...

  - Có muốn gặp anh ta không. - Hyun Woo trầm giọng.
  Cô khẽ đưa một tay ôm ngực, hít một hơi sâu rồi đứng lên:
  - Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi.
 
Cô ra khỏi cửa lớp, Taehyung nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng.
  - Theo tôi. - Anh chỉ nói một câu rồi đi mất.
  Cô đi theo anh, rốt cuộc anh dẫn cô lên sân thượng trường.
Nơi đây vắng vẻ, chắc là có chuyện nghiêm trọng.

  - ChangMi bị mất tích hơn một tháng, cô nói xem là vì sao?
  Đột nhiên anh cất một câu hỏi khiến cô tự dưng có cảm giác chẳng lành...
  - Làm sao mà em biết được?
  - ChangMi nói cô ấy biến mất là vì em. - Taehyung cố gắng giữ bình tĩnh.
  JooHa lắc đầu, giọng có chút run run : "Không liên quan đến em."
  - Em chắc không?
  JooHa gật đầu: "Em không hèn hạ đến nỗi vì tình yêu mà sẵn sàng bóp chết người khác đâu."

  - Ồ - Taehyung cười lạnh - Jeon JooHa, em thật cao thượng...
  JooHa bất giác lùi một bước, nụ cười của anh khiến cô sợ hãi.
Cô lùi một bước, anh tiến một bước. Khoảng cách giữa hai người dường như không bị thay đổi. Taehyung bỗng lấy ra một sấp ảnh, ném lên không trung. Anh hét lên:
  - Những cái này là do cô làm phải không???
  Cô ôm ngực, nhìn sấp ảnh bay tứ tung trước mắt.

Sau Này Không Có Chúng Ta -Park Jimin × FangirlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ